Đoạn tình kết 103 – 104

Ta nghe nói là có một bộ về kiếp sau của Ngạo – Ly, mỗi tội chưa kết thúc ;____; Ta là ta khá khoái hiện đại văn a…

 

103.

Ngôn Phi Ly nằm trên giường, mắt nhắm hờ, lẳng lặng nhìn hai phụ tử đối thoại.

 

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Hài tử nghĩa phụ sinh hạ, có phải là đệ đệ hoặc muội muội của ta?”

 

Bắc Đường Ngạo đáp: “Hài tử của nghĩa phụ, đương nhiên là đệ muội của ngươi.”

 

Bắc Đường Diệu Nhật cúi đầu không lên tiếng, mãi mới ngẩng lên: “Ta biết rồi. Ta cũng là hài tử của phụ vương và nghĩa phụ.”

 

Ngôn Phi Ly nghe xong, lộ ra vẻ ngạc nhiên tột cùng, cả y và Bắc Đường Ngạo đều chấn kinh mà nhìn nó.

 

“Ly nhi…” Ngôn Phi Ly muốn gọi con, nhưng lại không thốt nên lời. Y biết Bắc Đường Ngạo sẽ không bao giờ nói cho nó biết thân thế của mình.

 

Bắc Đường Ngạo chăm chú nhìn Ly nhi, chưa hỏi nó vì sao lại nghĩ vậy, chỉ hỏi: “Ly nhi muốn mình là hài tử của phụ vương và nghĩa phụ không?”

 

Bắc Đường Diệu Nhật dán mặt lên cái bụng cao cao của Ngôn Phi Ly, nhẹ nhàng vuốt ve đệ muội bên trong, đáp: “Đương nhiên a. Nguyên lai ta đúng là hài tử của nghĩa phụ thật. Tốt quá!”

 

Ngôn Phi Ly xúc động, khẽ kéo lấy Bắc Đường Diệu Nhật, run giọng: “Ly nhi, vậy con có thể gọi ta một tiếng, một tiếng…”

 

“Cha.” Bắc Đường Diệu Nhật nhào vào lòng y, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ y.

 

Ngôn Phi Ly kinh hỉ giao tập, ôm chặt lấy Ly nhi.

 

Bắc Đường Ngạo ở kế bên, trong lòng vô vàn cảm xúc. Nghĩ tới năm xưa, mình trăm phương ngàn kế tách hài tử khỏi Ngôn Phi Ly chỉ để che giấu thân thế của nó nhưng cuối cùng vẫn là “phụ tử tình thâm”.

 

Bàn tay ôm Ly nhi đột nhiên buông lỏng, toàn thân Phi Ly co thắt lại, run rẩy dữ dội.

 

Ly nhi thất kinh, kêu to: “Cha?!”

 

Bắc Đường Ngạo cũng cả kinh, ngay lập tức vọt đến.

 

Ngôn Phi Ly nói với Ly nhi: “Cha khó chịu… Con, con về trước đi…”

 

Ly nhi không chịu đi. Ngôn Phi Ly xoa xoa cái đầu nhỏ, nhìn về phía Bắc Đường Ngạo.

 

Bắc Đường Ngạo ôm lấy Ly nhi, chớp mắt đã ra khỏi phòng, đưa nó về phòng ngủ, đặt nó trên giường, nói: “Ly nhi ngoan, đừng quấy rầy cha nghỉ ngơi.”

 

Ly nhi mắt đã đỏ au, khẽ cúi đầu: “Phụ vương, cha… Sẽ chết sao?”

 

Bắc Đường Ngạo giật mình, kiên quyết đáp trả: “Tất nhiên là không! Cha ngươi sẽ khỏe lên thôi, cùng sống với phụ vương!”

 

Nhãn thần Ly nhi sáng lên.

 

Bắc Đường Ngạo bỗng phát hiện, đôi mắt nó giống hệt Ngôn Phi Ly.

 

 

Quay lại nội thất, Bắc Đường Ngạo bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nỗi tâm như vỡ nát.

 

“Phi Ly?”

 

Ngôn Phi Ly ngã xuống bên giường, nắm chặt lấy chăn, ngón tay trở nên trắng bệch, nửa người suýt ngã ra khỏi giường, thần tình thống khổ lộ ra vẻ thê lương.

 

“Khiêm Chi, ta không được…” Ngôn Phi Ly thốt ra mấy chữ, thình lình lao về phía trước.

 

Bắc Đường Ngạo cuống quýt đỡ lấy y, truyền chân khí vào.

 

Ngôn Phi Ly nắm lấy tay hắn, chẳng có chút lực, khàn giọng nói: “Là, là hài tử!”

 

Bắc Đường Ngạo vội vã nhìn về phía bụng y, quả nhiên thai đạp mạnh hơn bình thường rất nhiều.

 

“Chẳng lẽ muốn sinh?”

 

Ngôn Phi Ly đau đớn đáp: “Hảo, hình như là thế…”

 

Bắc Đường Ngạo kinh ngạc. Sao lại thế? Sao lại sớm thế này? Còn chưa đến tám tháng…

 

“Phi Ly, ngươi cố nhịn một chút, ta đi tìm Thu đại phu.”

 

Thu Diệp Nguyên nhanh chóng được đưa tới, nhìn tình hình của Ngôn Phi Ly, quả nhiên là sắp sinh. Bọn họ chờ đã lâu lắm rồi, cũng trông mong hài tử sớm ra đời một chút.

 

Sắc mặt Bắc Đường Ngạo tái lại, nắm lấy tay Ngôn Phi Ly, nói với Thu Diệp Nguyên: “Có phải sớm quá…” Hắn nhớ tới việc mất đi Huy nhi, chính là vì sinh non nên thân thể mới không khỏe, bệnh tật liên miên mà chết trẻ. Huống hồ, đây còn là sinh đôi!

 

Nhưng so với việc càng kéo dài, đối với Ngôn Phi Ly là càng bất lợi.

 

Thu Diệp Nguyên nói: “Có hơi sớm. Nhưng song thai lớn thế này, không tránh khỏi sinh non.”

 

Ngôn Phi Ly đau đến nỗi sắp hôn mê, nghe vậy, chật vật mở mắt: “Nhất định, nhất định bảo vệ hài tử…”

 

Thu Diệp Nguyên do dự một lát. Hài tử vừa mới được tám tháng, Ngôn Phi Ly lại bị thương nặng, tuy độc tính tạm thời bị áp chế, nhưng hài tử có bị ảnh hưởng, có thể giữ lại được an toàn hay không còn chưa biết. Thế nhưng nghĩ đến phương thuốc an thai dưỡng thân mình đặc biệt phối cho y, y dùng đã được một thời gian, hẳn là sẽ có tác dụng lớn.

 

Thu Diệp Nguyên lên tiếng: “Ta sẽ tận lực!”

 

Ngôn Phi Ly còn muốn nói gì đó nữa nhưng đột nhiên một trận đau đớn truyền đến. Độc tố lưu động đến vùng gần tâm mạch khiến Ngôn Phi Ly trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà lâm vào hôn mê bất tỉnh.

 

Bắc Đường Ngạo lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

 

Bởi vì vai trái Ngôn Phi Ly bị thương, độc tố toàn bộ tụ về nơi đó, khiến vùng da lưng trở nên hắc sắc, vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại cho nên căn bản vô pháp nằm ngửa. Một tháng nay, chỉ nằm nghiêng về bên phải, hoặc dựa nửa bên, khổ cực vô cùng. Hiện tại phải sinh con, y cũng chỉ có thể dựa nghiêng bên phải, để Bắc Đường Ngạo ôm, mới chống chọi được.

 

Sau khi Ngôn Phi Ly bất tỉnh, rồi lại vì đau mà tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại vì cơn đau đẻ mà hôn mê đi, cứ thế cứ thế, chẳng biết đã bao nhiêu lần.

 

Bắc Đường Ngạo hy vọng y có thể cứ chìm trong cơn mê như vậy, sẽ dễ chịu hơn nỗi giày vò mà hắn nhìn thấy bây giờ.

 

Dù trong cơn mê man, Ngôn Phi Ly cũng đau đến nỗi bật tiếng rên rỉ. Nhưng những tiếng rên này không đơn thuần là tiếng rên, ngược lại như lời than thở thống khổ, từng tiếng từng tiếng, miên man không dứt, khiến người ta phải đau lòng.

 

104.

 

Đau quá! Đau quá!

 

Thỉnh thoảng, Ngôn Phi Ly lại co giật. Cả người tựa như bị vứt vào cái thùng nhuộm đau đớn, từng lúc từng lúc, không ngừng bị vùi dập, bị lăng nhục.

 

Sao lại lâu thế? Nhanh lên! Nhanh lên!

 

Ngôn Phi Ly thầm kêu gào, nhưng không phát ra tiếng. Lần sinh này so với lúc sinh Ly nhi gian khổ hơn biết bao. Đừng nói cơ thể y đã suy yếu đến độ không thể chịu nổi tình trạng đau đớn mãnh liệt này, chỉ mỗi song thai thôi, khổ sở cũng gấp bội.

 

Thu Diệp Nguyên biết, tình hình của Ngôn Phi Ly không hề khả quan. Hài tử vì sinh non, thai vị vẫn rất sát, lui xuống rất chậm. Hơn nữa, thể lực không đủ, phần nửa thời gian đều hôn mê, căn bản không thể dùng sức đẩy. Thân thể y thế này, nếu không có ngoại lực giúp đỡ, nhất định không thể tự sinh hạ hài tử.

 

Ngôn Phi Ly đã chịu đau đớn một ngày một đêm. Tiếng gào thét tuy gián đoạn, nhưng trầm thấp lưu động, liên tục duy trì.

 

Bắc Đường Ngạo vẫn dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của y. Nhưng qua nửa đêm, phát giác hắn thở ra nhiều, hít vào ít. Bắc Đường Ngạo sắc mặt tái lại, so với Ngôn Phi Ly chỉ hơn không kém.

 

Thu Diệp Nguyên tách miệng Ngôn Phi Ly ra, cho y nuốt thêm một đại hoàn đan, nói: “Bắc Đường môn chủ, nhất định phải sớm làm hài tử lui xuống, bằng không hắn sẽ không chống cự nổi nữa đâu.”

 

Bắc Đường Ngạo mờ mịt gật đầu, nghe Thu Diệp Nguyên phân phó, ôm Ngôn Phi Ly ngồi dậy.

 

“A a—-“

 

Ngôn Phi Ly đột nhiên bị kích đau, hét lên, mắt mở lớn, mơ hồ trông thấy Thu Diệp Nguyên đang qùy trên giường, tay nắm thành quyền, đang ép lên bụng y.

 

“A ách—–” Ngôn Phi Ly há miệng, yết hầu nghẹn lại, không tròn âm. Khuôn mặt vặn vẹo, tay phải nắm chặt lấy cánh tay Bắc Đường Ngạo, bấu cả vào thịt hắn.

 

Bắc Đường Ngạo mồ hôi lạnh giàn giụa, chằm chằm nhin Thu Diệp Nguyên không lưu tình chút nào ấn xuống cái bụng tròn của Ngôn Phi Ly. Mỗi lần đều dùng sức ấn sâu cái bụng đến lõm vào.

 

Rất đau!

 

Loại thống khổ này quả thật không thể hình dung, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị ép lòi ra.

 

Ngôn Phi Ly bắt đầu mất tự chủ mà giãy dụa. Vai trái y không thể chuyển động hoàn toàn nhưng thân thể thì vẫn không ngừng xoay chuyển như con cá sắp chết đang gắng gượng lần cuối.

 

Nhìn y đau đớn như vậy, Bắc Đường Ngạo càng thống hận mình vô lực, hận không thể chịu phân nửa nỗi khổ cực của y.

 

Lúc Ngôn Phi Ly sinh Ly nhi, Bắc Đường Ngạo cũng ở bên cạnh. Nhưng lúc đó chỉ có phẫn nộ, bất quá có chút hồi hộp, hoàn toàn không sợ hãi như bây giờ.

 

Bắc Đường Ngạo ôm siết lấy Ngôn Phi Ly, không ngừng tiếp nội lực cho y, nhìn vẻ mặt đau đến cùng cực của y, lòng như bị cắt thành từng đoạn.

 

Không biết bao giờ tất cả mới kết thúc. Đến khi tiếng khóc yếu ớt, cuối cùng cũng vang lên trong căn phòng, Bắc Đường Ngạo có lẽ còn chẳng kịp chú ý tới.

 

Hai đứa trẻ cuối cùng cũng ra đời, một trước một sau, nháy mắt đã xong rồi.

 

Bắc Đường Ngạo vẫn nhìn Ngôn Phi Ly.

 

Trong khoảnh khắc hài tử ra đời, Ngôn Phi Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn chăm chú, con ngươi đen nhánh ánh lên khuôn mặt tái nhợt của bản thân. Chuyện cũ cũng nháy mắt, từng chuyện từng chuyện, xẹt qua đầu y.

 

Lần đầu gặp nhau, tướng lĩnh Phan quân tuổi trẻ tuấn tú năm đó.

 

Lần đầu làm bạn, trở thành thuộc hạ yên lặng mà trung thành theo khắp giang hồ.

 

Lần đầu kết hợp, một Ngôn Phi Ly thảm hại đau đớn trong khu rừng âm u.

 

Năm tháng thoi đưa. Từ người lạ thành người quen, từ quen thân đến thương tổn, từ tổn hại đến hiểu nhau, từ thấu hiểu đến yêu…

 

Đường dài thênh thang, cuối cùng đã đi bên nhau tròn mười hai năm.

 

Đau đớn trong lòng cũng không ngừng tăng lên.

 

Nguyên lai, chúng ta đã bỏ lỡ một thời gian dài.

 

Bắc Đường Ngạo nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai lộn xộn ẩm ướt, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống của y nhẹ run rẩy.

 

Phi Ly, phải sống, không được ly khai ta. Con đường sau này, chúng ta sẽ cùng đi tiếp.

 

Tia nắng ban mai dần tới. Ánh sáng mỏng xuyên qua khung cửa sổ, chậm rãi rải đầy.

 

Ánh nến chập chờn, chẳng biết lúc nào đã tắt. Chỉ có một ngọn nến đầu giường vẫn tỏa, lấp lóe mà lay động.

 

“Bắc Đường môn chủ, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Thu Diệp Nguyên thở dài một tiếng, tựa đến từ một thế giới rất xa, trôi vào lâu lắm rồi, mới lọt được vào tai Bắc Đường Ngạo.

 

“Ừ, hắn phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Thanh âm Bắc Đường Ngạo rất thấp, rất đạm.

 

Thu Diệp Nguyên trông thấy, từng giọt nước trong suốt chảy dài trên má hắn, chậm rãi, từng giọt từng giọt, rơi xuống khuôn mặt Ngôn Phi Ly.

 

 

 

24 bình luận về “Đoạn tình kết 103 – 104

  1. Nàng ah, bấn quá, cuối cùng cũng sinh rồi, huhu ~ Đã thấy được nước mắt của Ngạo ca, ahhhhhh~~~

    Ta đang đọc lại 2 chương trước rùi đi ăn cơm, quay lại thì thấy nàng post 2 chương sau, hí hửng tưởng sẽ giành được con tem…cuối cùng….huhuhu ~ Đau lòng quá, đành canh ngày mai vậy ~

    Nàng ah, nàng được nghỉ Tết chưa, mua sắm gì chưa?

  2. Tình hình là em Ly đã sinh òi…Nhưng sao em khổ quá thế!!!! :((
    thanks Lu-chan nha!Lu chan thật phi thường tốc độ a ^^
    Ta đang hồi hộp chờ từng giấy từng phút PN được tháo ra a~~~ Ôi~~~

  3. @bunny: Có 5 PN về Ngạo-Ly, 1 PN dài về Thu Diệp Nguyên – được chia làm 12 phần ^^

    @thuy nguyet cung chu: Ai, ta đang lười a~ Có lẽ nó sẽ chậm một chút ^^

    @Kate: Ta chưa. Nốt tuần này ta mới nghỉ. Mua sắm thì cũng chưa nốt, nhà ta có truyền thống “nước đến chân mới nhảy” =]

    @Alviss Kei: Em í còn ngủ 1 năm dài 😦

    Ta tháo PN rồi đấy ^^

    @trang 122: ^^ Ta sẽ làm, nhưng sẽ không làm kiểu cấp tốc này nữa. Hì, dù sao Chính văn cũng đã Hoàn rồi ^^

  4. trờiơi. đọc đoạn này làm mình cảm động quá. ai nói tình yêu nam nam là ko ngọt bùi cay đắng. vốn dĩ tình yêu là điều thiêng liêng nhất trên đời này

  5. Bộ về kiếp sau của Ngạo Ly hình như đã được xuất bản rồi. Kết thúc là em Ly sinh được 3 đứa có 2 đứa sinh đôi.

  6. bộ kiếp sau đó bên tieugiangnguyet dịch săp xong rùi đó,còn thiếu mỗi ngoại truyện thui….tên là Cầu duyên…
    vừa mới đi mò ra xong hehehe..
    thanks nàng nhiều vì đã dịch bộ này nha…

      • ôi tớ nhầm…xin lỗi nó ở bên giangthuy1402.wordpress.com
        vừa này mò sang để đọc tiếp thì mới phát hiện ra sorry nhiều…

    • Oa~
      Nàng nói ta mới để ý nha. Hèn chi đọc bộ này xong sao ta thấy mấy cái tên nó quen quen 😭
      Thật ra ta coi Cầu Duyên lâu lắm rồi á. Hôm bữa qua bên group thấy có share bộ này của nhà Blue nên ta mới vô đọc
      Không ngờ là lại đọc bộ kiếp sau trước 😂

  7. truyện rất hay ,mà không biết bà LYY đó cuối cùng ra sao ,ít nhất cũng tặng bả một quả đắng cuối truyện chứ!

  8. Cảm ơn nàng rất nhiều. Ta đã dọc 3 ngày liên tục mỗi khi rảnh bộ truyện này của nàng… Rất xúc động trước tình cảm của 2 bạn Ngạo – Ly, đặc biệt sự hi sinh của anh Ly

Gửi phản hồi cho tsukiyomi Hủy trả lời