Khách điếm lão bản 43 (3)

^^

Nốt cho hết chương. Để mọi người đọc ngắt quãng, thấy tội lỗi a~

Tí quên, 18+ Haiz… Lúc ta edit thì thấy rất… bừng bừng, cơ mà… Ko biết có truyền đc cho các nàng cảm giác í ko =”=

 

Chương 43 (tiếp)

Trong thế giới trước kia của Văn Sát, từ trước đến giờ chỉ có một mình hắn.

 

Hắn không hề lưu tâm, mà cũng không cần phải lưu tâm đến mong muốn của người khác. Hắn là tất cả. Tất cả chỉ vì mình.

 

Nhưng bây giờ, tựa hồ đã có sự khác biệt.

 

Hắn muốn biết Mạc Ly rốt cục đang suy nghĩ gì, y rốt cục muốn cái gì.

 

Nếu giờ phút này con người đang nằm trong lòng hắn nhỏ nhẹ một câu nói, thì cho dù là trăng sáng tận nơi cuối chân trời kia hắn cũng nhất định vì người ấy mà hái xuống.

 

Thế nhưng, Mạc Ly vẫn khóc, vẫn khóc. Ngay cả một cái liếc mắt xem là đồ thừa, cũng không muốn cho hắn. Văn Sát đột nhiên thấy mất mát.

 

Loại cảm giác này thật vô cùng đáng sợ, đặc biệt đối với những người luôn luôn nắm quyền lực như hắn, tay không nắm được vật mình muốn, sẽ luôn ở trạng thái bất an.

 

Sự tồn tại của Mạc Ly đối với Văn Sát, càng ngày càng giống như vậy.

 

Văn Sát ôm chặt lấy Mạc Ly vào lồng ngực. Nếu có thể biến y thành xương cốt mình thì tốt biết mấy. Văn Sát nghĩ vậy. Có điều, hắn còn lâu mới học được cách suy nghĩ cho người khác.

 

Nhiệt độ cơ thể Mạc Ly dần nóng lên. Dược du trong hộp sơn vàng kia, vốn là thuốc dùng để chuẩn bị trước khi làm chuyện đó, dược du ngoài công dụng bôi trơn, còn có tác dụng kích dục rất mạnh.

 

Nước mắt của Mạc Ly đã ngừng, dục vọng trong cơ thể bắt đầu điên cuồng trỗi dậy. Hậu huyệt giống như bị vạn ngọn lửa nhỏ thiêu khô, nhức nhối đến đau đớn, nhức nhối đến trống rỗng.

 

Mạc Ly cắn chặt môi dưới, cố gắng cuộn mình lại. Văn Sát ngay sát y, nhanh chóng cảm nhận thấy sự khác thường của Mạc Ly. Hắn nâng thân Mạc Ly lên, ngón tay nhẹ nhàng chúi đi vệt mau còn lưu lại trên môi y.

 

Mạc Ly lúc này, như tiểu thú rơi vào cạm bẫy, mặc dù thụ thương, nhưng máu và sự sợ hãi chỉ càng làm cho tên thợ săn bùng lên ham muốn.

 

Trong tiềm thức của Văn Sát, đã sớm không thể chống lại sự mê hoặc tản mạn trên người Mạc Ly, không tự chủ mà tinh tế hôn xuống hạ thân y.

 

Khuôn mặt coi như bình thường không còn là bình thường nữa, thần tình quật cường cắn răng, không chịu thua, trong mắt Văn Sát, là tuyệt phẩm thiên kim bất hoán (2).

 

(2) thiên kim bất hoán: nghìn lần quý giá, hơn cả vàng (tổng hợp ý tứ QT ).

 

Hắn không còn phân biệt nổi nữa rồi, trúng dược tột cùng là Mạc Ly hay chính là hắn.

 

Dưới sự vỗ về của Văn Sát, Mạc Ly rốt cục cũng không thể chống cự được sự ăn mòn của dược tính, bắt đầu phát ra tiếng thở dốc đầy ngọt ngào.

 

Văn Sát đại hỉ, cả tay và miệng đều đồng thời hành động. Thấy Mạc Ly đã mất đi phản kháng, Văn Sát mở hai chân y ra, vùi vào bên trong cơ thể Mạc Ly. Ngay lúc đó, Mạc Ly nở một nụ cười với Văn Sát.

 

Khiến hắn thất thần…

 

“Ta hận ngươi.”

 

Giờ khắc này, Văn Sát trong mắt Mạc Ly, không thể tin tưởng được.

 

Tuy cơ thể rất khó chịu, nhưng trong lòng Mạc Ly lại sản sinh ra một cảm giác sảng khoái vì trả được thù.

 

“Ha ha…” Tiếng cười nhẹ khàn khàn của Mạc Ly, “Văn Sát, ta hận ngươi, ta hận ngươi…”

 

Mạc Ly vừa cười vừa buông ra câu nói như đâm người kia.

 

Trong mắt Văn Sát bùng lên sát ý. Bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly, cúi đến sát mặt y, “Nói lại lần nữa.”

 

Con ngươi đen láy của Mạc Ly yên lặng nhìn hắn, từng chữ phun ra.

 

“Ta. Hận. Ngươi!”

 

Không nghiến răng, không phát cuồng thất thố.

 

Mạc Ly chỉ bình tĩnh nói, nói ra điều có thể phá hủy tâm trí Văn Sát. Trong mắt Văn Sát nhuốm một màu đỏ sậm. Hắn nắm lấy cánh tay Mạc Ly, đến nỗi gân xanh phải nổi lên. Ai cũng có thể nhìn ra, hắn đang cực lực áp chế lửa thiêu điên cuồng.

 

Đầu ngón tay quét qua gương mặt Mạc Ly, tạo thành một vệt mờ dài nhỏ.

 

Mạc Ly bị đau, mi đầu cau lại. Văn Sát lại thản nhiên liếm đi tơ máu.

 

“Hận sao, không việc gì, ngươi có thể hận ta thêm chút nữa.”

 

Thô bạo lật cơ thể Mạc Ly lại, Văn Sát không muốn nhìn thấy hận ý trong đôi con ngươi kia.

 

Cự vật dưới thân được hỗ trợ tốt, Văn Sát muốn đem bản thân chôn cả vào cơ thể Mạc Ly.

 

Nhưng đúng lúc này, động tác của hắn lại bị một người vô thanh vô tức ngăn lại. Văn Sát liếc qua, phát hiện người ngăn hắn là Vương Chấn.

 

Vừa rồi khi Mạc Ly suýt nữa phát điên, thiếu chút thì quên sự có mặt của con người đó. Mà tên Vương Chấn này, lá gan cũng lớn thật, đúng giờ phút mấu chốt tiến tại huyền thượng (3), dám ra phá rối.

 

(3) tiến tại huyền thượng: “tên đã trên dây” or “đạn đã lên nòng” ~> đề nghị tự hiểu nghĩa bóng =]

 

Nhưng Vương Chấn đưa một ngón tay lên, làm động tác ý bảo Văn Sát đừng lên tiếng. Văn Sát không biết gã muốn làm gì, chỉ im lặng.

 

Khuôn mặt Mạc Ly vẫn úp xuống gối, quay lưng với Văn Sát, tất nhiên không phát hiện có hơn một người ở đằng sau mình.

 

Tay Vương Chấn dò đến hạ thể của Mạc Ly, ngón tay đã tẩm dược du, nhẹ nhàng đẩy vào bên trong. Mạc Ly vẫn còn tưởng là Văn Sát, không hề có dự định quay lại nhìn, vẫn nhắm mắt cắn răng nén nhịn.

 

Vương Chấn quả thật là một cao thủ, rất nhanh đã cho được ba ngón tay vào huyệt nội Mạc Ly, dễ dàng tìm được điểm quan trọng nhất. Chỉ cần nhẹ nhàng nhấn vào nơi ấy, thân thể của Mạc Ly liền phản ứng thật rõ rệt.

 

“A…” Một tiếng rên bật ra.

 

Tay Văn Sát cũng chuyển tay về phía trước Mạc Ly, cảm giác ngọc khí tinh xảo kia bắt đầu ngẩng đầu. Tay Văn Sát nhẹ nhàng chuyển động, Vương Chấn ở phía sau nhấn liên tục, thắt lưng Mạc Ly không tự chủ được mà cong lên, hai chân cũng mở rộng ra hơn.

 

Thủ pháp của Vương Chấn thuần thục, người không bị ảnh hưởng của thuốc còn khó chống đỡ, nữa là Mạc Ly đã bị thượng dược. Thân thể mẫn cảm của Mạc Ly rất nhanh không ngừng bị tiền hậu giáp kích, trong đầu bạch quang lập lòe, đã tiết ra. Lúc này, Vương Chấn lập tức rút ngón tay ra, dùng nhãn thần ra hiệu cho Văn Sát.

 

Hậu huyệt Mạc Ly bây giờ đã giãn nở ra rất nhiều, cao nhiệt mà mềm mại, đủ để tiếp nhận cự đại của Văn Sát.

 

Văn Sát liền tiến công vào. Lần tiến nhập này phi thường thư sướng. Nội bích nóng bỏng của Mạc Ly gắt gao hấp thụ cự vật của Văn Sát, tựa hồ không còn chút co rút.

 

Văn Sát bắt đầu mãnh liệt hoạt động. Thắt lưng Mạc Ly bị Văn Sát nâng cao, chỉ có thể dùng đầu gối quỳ phục úp sấp mà chống đỡ.

 

Vương Chấn kia không biết đã sớm ẩn đi nơi nào.

 

Đây thực sự là một khoái ý mà Văn Sát chưa từng thưởng thức.

 

Lần giao hợp trước, bởi vì thân thể Mạc Ly vô cùng căng thẳng, nên ngay cả phía công cũng bị ảnh hưởng. Nhưng lần này, thân thể Mạc Ly như hòa vào nước, vô cùng mềm dẻo.

 

Ôm lấy cơ thể Mạc Ly lên, Văn Sát chứng kiến một vẻ mặt đang bị tình dục dày vò. Không còn vẻ đạm mạc lúc nãy, chỉ có khóe mắt hây hây và hơi thở điềm mỹ. Một Mạc Ly như thủy thế này, Văn Sát càng muốn có ngừng mà không ngừng được.

 

Yêu can mạnh mẽ va chạm, điên cuồng chiếm giữ người dưới thân.

 

Mông Mạc Ly được nâng cao lên, được cố định bởi hai cánh tay rắn chắc hữu lực của Văn Sát, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nuốt trọn căn nhiệt vật kia.

 

Dưới sự chỉ điểm của Vương Chấn, khi tiến nhập, hắn đơn giản biết phải kích thích nơi nào sẽ làm Mạc Ly có phản ứng. Vì thế càng dốc hết sức lực trùng kích vào cái điểm nhỏ hơi nhô lên đó.

 

Mạc Ly bị khoái cảm đến phác thiên cái địa (4) chôn vùi, mười ngón tay chỉ có thể bất lực nắm lấy sàng đan (5), miệng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ đến kích thích thần kinh người ta.

 

(4) phác thiên cái địa: nôm na là rung chuyển trời đất.

(5) sàng đan: ga trải giường.

 

“Ách a…”

 

Văn Sát cảm thấy tư thế này tựa hồ khiến Mạc Ly rất khó chịu, liền ôm lấy y, để y ngồi dựa vào mình. Khi làm vậy, cự vật của Văn Sát phải tạm thời ly khai cơ thể Mạc Ly.

 

“Ân…”

 

Đó là một thanh âm mang theo bất mãn.

 

Văn Sát sao có thể chịu đựng được sự mê hoặc như vậy, lập tức lại đưa ngay cự vật vào cơ thể Mạc Ly. Hai chân Mạc Ly mở rất lớn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều lấy nam căn của Văn Sát làm điểm tựa. Cảm giác quá dạt dào này khiến thần kinh Mạc Ly chốc lát như rơi rớt hết cả.

 

“A… Không được… Quá sâu…”

 

Hàm răng Văn Sát dính lấy nhũ thủ (6) của Mạc Ly.

 

(6) nhũ thủ: đề phòng nàng nào không hiểu thoai, là cái điểm trước ngực í mà :”>

 

“Vòng tay qua ta.” Vắt cánh tay Mạc Ly lên vai mình.

 

Thân trên của Mạc Ly không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Văn Sát.

 

“Ô ô… Ân…”

 

Tình dục đã thiêu cháy hết lý trí. Hai người cứ xích lõa mà dây dưa như vậy, đối với Văn Sát, cho dù ngày diệt vong của Minh triều có tới, cũng không vấn đề gì.

 

Chỉ cần có y.

11 bình luận về “Khách điếm lão bản 43 (3)

  1. “Nếu như bây giờ, thiên hạ này nằm dưới sự điều khiển của hắn, ngay cả vệt sáng của ánh trăng nơi xa xăm kia, hắn nhất định cũng sẽ hái xuống cho y.”

    Trong QT là vậy nè bạn ơi: “Nếu giờ phút này, người này mà tài năng ở hắn trong lòng,ngực nhuyễn nói lời nói nhỏ nhẹ một câu, đại khái chính là kia xa cuối chân trời đích trăng sáng chấm nhỏ, hắn cũng nhất định sẽ vì hắn hái xuống đi.”

    Mình nghĩ ý như thế này: “Nếu giờ phút này con người đang nằm trong lòng hắn nhỏ nhẹ một câu nói, thì cho dù là trăng sáng tận nơi cuối chân trời kia hắn cũng nhất định vì người ấy mà hái xuống.”

    => Chỉ là “tối kiến” của mình, mong bạn đừng phiền 😀

  2. ayda, mấy ngày nay đồn trú trong bệnh viện, mãi đến hôm nay mới lên được đã thấy nàng post tiếp ha.ha…ta tự hỏi có cần mua máu tiếp cho người edit hem a?

    • Trời! Nàng ốm hả? Bị sao vậy? Đã đỡ nhiều chưa? Nàng chóng khỏi đi nàng~

      Về mua máu, hị hị, ta vẫn còn dư máu để chảy tiếp, nên tạm thời chưa cần đâu. Chỉ là tạm thời thui đấy =]

  3. [phương bình]

    hay quá cơ ò_ó

    đây là bộ duy nhất ta k nỡ đi đọc QT, cứ chờ mãi bản edit

    cũng may là 4 bạn làm bộ này cũng mát tay cả ; ))

    bạn ơi cố gắng lết hết cái này nhé : (

    mình cắm lều nhà bạn rồi đấy ^^

    ờ nhưng mà Sát ca thế này thì …. =”=

    tự dưg nhớ A Vong với Sửu nô kinh : (

  4. @thientran7250: Ta cũng nhớ A Vong với Sửu Nô a~

    @Phi Vân; tieu nguyet: Còn ta, hận thì hận cơ mà mê thì vẫn cứ mê. Lòng mâu thuẫn ghê gứm ~ Bạn Ly có phản công, cơ mà ko đủ độ. Mãi sau này mới đc tí tí, nhưng mà ko hiểu sao lúc í ta thấy Ly sao mà… bướng thế ^^” Tuy rằng ủng hộ Ly 😛

Bình luận về bài viết này