Khách điếm lão bản 87.1

Chương 87: Thế tục này 4

 

Không lâu sau, chúng tiểu quan trong Tiêu Tương uyển đã biết Mạc Ly phải rời đi, không khí vui vẻ lập tức tiêu tan toàn bộ. Mạc Ly vừa vào Tiêu Tương uyển đã cảm nhận thấy ánh mắt ai oán của mọi người, thực cũng khiến y khó chịu.

Trước khi đi một ngày, mọi người góp tiền lại mua cho Mạc Ly một bữa tiệc rượu, các tiểu quan từng được Mạc Ly chăm sóc đều uống đến thất đảo bát oai, khóc cười mắng chửi đủ loại biểu tình, nhất thời khiến Mạc Ly thấy có phần thụ sủng nhược kinh.

Mà trong đó có ba người khiến y nhức đầu nhất —- Liên Hà huynh đệ, thêm một Cẩn Nhi.

Bất quá Cẩn Nhi chỉ là tiểu thị của Liên công tử, theo lệ thì không được nhập tiệc. Lúc chuyển rượu và đồ ăn lên, Cẩn Nhi chỉ dùng đôi mắt đầy nước nhìn Mạc Ly vài lần.

Rượu qua ba tuần, trời càng lúc càng tối.

Cuối cùng thì tiệc cũng tàn, Hà công tử thấy mọi người ồn ào như thế liền đuổi hết về phòng, lại thấy Mạc Ly bị chúng tiểu quan chuốc rượu, cước bộ không vững, sợ y nửa đêm đi về không an toàn, liền khuyên Mạc Ly nên ở lại một sương phòng an tĩnh.

Sắc mặt Mạc Ly ửng hồng, mùi rượu nồng nặc, thấy Hà công tử nói vậy cũng không khước từ, nằm ở sương phòng.

Trong cơn mơ màng, Mạc Ly mờ mờ ảo ảo thấy có người mở cửa phòng, còn nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Lập tức, một thân thể ấm áp phủ lên.

Mạc Ly bị người nọ hôn đến khó chịu, phải mở mắt, vất vả mãi mới lấy được tiêu cự, Mạc Ly trông rõ người trước mặt, cả kinh: “Liên Nhi, ngươi làm gì đấy?!”

Chỉ thấy vạt áo Liên Nhi mở rộng, là vừa rồi tự tay kéo ra, ngoại bào rơi xuống để lộ phần eo, thân thể xinh đẹp như bạch ngọc.

Thấy Mạc Ly đã tỉnh táo, động tác Liên Nhi lại càng khiêu khích.

Kể ra thì Liên Nhi là người trầm luân phong nguyệt, công phu trong tay không hề kém cỏi, chỉ thấy hắn ngồi trên người Mạc Ly, ngón tay tham nhập khố nội Mạc Ly, nhẹ nhàng an ủi hạ thân Mạc Ly.

“Mạc ca ca, Liên Nhi tột cùng không tốt chỗ nào? Thua kém Cẩn Nhi kia chỗ nào?”

“Vì sao Mạc ca ca không muốn Liên Nhi? Liên Nhi thích ca ca…”

Mạc Ly nắm lấy tay Liên Nhi, bực mình nói: “Liên Nhi đừng quấy nữa, ta với Cẩn Nhi không phải như ngươi nghĩ!”

Liên Nhi nức nở:

“Ta mặc kệ, coi như nhân duyên như sương sớm, Mạc ca ca đáp ứng nhất niệm này của Liên Nhi được không…”

“Liên Nhi sẽ không để ca ca thất vọng…”

Liên Nhi dứt lời, lại tiếp tục giở bài với Mạc Ly.

Dù sao Mạc Ly cũng là nam tử, vả lại tấm thân này vốn bị chỉnh theo năm tháng, tuy tinh thần y chống cứ, nhưng thân thể vẫn có chút phản ứng.

Kinh ngạc không chịu nổi, Mạc Ly ra sức giãy khỏi Liên Nhi, nhưng không biết rượu vào mạnh mẽ thế nào, y lại thấy tứ chi hơi bị vô lực.

“Liên Nhi, ngươi còn như vậy ta sẽ tức giận!”

Mạc Ly dứt lời liền vung tay lên với Liên Nhi. Ai ngờ trong nháy mắt, Liên Nhi vốn không buông tha cứ dính lấy, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã vào lòng Mạc Ly.

Mạc Ly ôm lấy Liên Nhi đột nhiên mê man không lý do —- Chẳng lẽ Liên Nhi bị y đụng vào đầu nên choáng váng?

Mạc Ly đặt Liên Nhi xuống, lại thay đứa trẻ này kiểm tra đầu tóc, phát hiện không có ngoại thương, bỗng nhiên thấy thật kỳ quái.

Chỉ là, Mạc Ly đương nhiên không biết, lúc Liên Nhi quấn lấy y, một viên đá nhỏ bay từ ngoài vào, đánh trúng thụy huyệt của Liên Nhi, nếu không đêm nay, y sẽ không đơn giản vậy thoát thân.

Mạc Ly vỗ vài cái lên mặt mình, để mình tỉnh táo hơn, chỉnh trang lại mới đi ra cửa. Vừa mở cửa, thấy Cẩn Nhi bối rối đứng ngoài.

Mạc Ly hỏi: “Ngươi cũng biết Liên Nhi qua đây tìm ta?”

Cẩn Nhi cúi đầu, chậm rãi đáp: “Ta, ta tưởng tiên sinh cũng thích Liên công tử…”

Mạc Ly trầm giọng: “Sau này còn để ta nghe kiểu ăn nói này, ngươi cũng không cần gọi ta tiên sinh đâu.”

Cẩn Nhi biết Mạc Ly tức giận, định mở miệng xin khoan dung, đã thấy Mạc Ly phất tay áo rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Mạc Ly, thầm chảy nước mắt.

.

Ngày hôm sau, chúng tiểu quan hẹn nhau, lén lút từ tiểu viện ra tiễn y một đoạn.

Liên công tử hai mắt khóc thành hai quả hạnh đào. Cẩn Nhi cũng lẫn trong đám người, ngại không dám đối diện với Mạc Ly, mà cũng không biết phải nói gì với Mạc Ly.

Mạc Ly với một đám tính tình trẻ con này cũng không thấy chướng mắt hay tức giận, an ủi Liên Nhi vài câu, nói lời tạm biệt với Hà công tử xong, Mạc Ly ngồi vào trong xe, buông rèm.

“Khởi hành đi.”

Nghe theo lời Mạc Ly, xa phu vung roi ngựa.

Xe đi được một lúc, chợt Mạc Ly nghe thấy tiếng gọi to phía sau xe.

Mạc Ly nhíu mày, xốc rèm lên.

Là Cẩn Nhi đang thoát khỏi đám người, chạy ra, đuổi theo xe Mạc Ly, miệng còn “tiên sinh, tiên sinh” kêu lớn.

Thấy Cẩn Nhi vấp ngã, Mạc Ly vội vàng bảo xa phu ghìm cương lại.

Cẩn Nhi thấy mã xa của Mạc Ly dừng lại, tức khắc không thấy đau nữa, giãy dụa bò lên, khập khiếng bước chậm tới gần Mạc Ly, quỳ xuống dập đầu: “Tiên sinh, cầu tiên sinh đưa Cẩn Nhi theo với!”

Mạc Ly nghe Cẩn Nhi nói vậy, thầm kinh hãi, nói: “Cẩn Nhi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ta đi thế này, không phải đi hưởng an nhàn hạnh phúc, hơn nữa, ta thân vô sở trường, nếu xảy ra chuyện gì cũng không thể bảo vệ ngươi chu toàn.”

Cẩn Nhi nói: “Trước kia ta vô cùng thiếu quyết đoán, để sống mà bỏ đi hết thảy, mơ ước hoài bão gì đó đều không có, sống như một phế vật. Cầu tiên sinh thành toàn!”

Mạc Ly nghe Cẩn Nhi nói vậy, thở dài, xuống xe.

May mà Cẩn Nhi vẫn chưa ký giấy bán thân cho Tiêu Tương uyển, nó ở đây chỉ là làm công mà thôi. Vì thế Mạc Ly đưa chút tiền cho Bảo ma ma, coi như mua tự do cho Cẩn Nhi.

Một lần nữa lên đường, Mạc Ly đã không còn cô đơn.

Trước kia Cẩn Nhi mất tinh thần, giờ ánh mắt lộ vẻ vui mừng, dọc đường ngồi trong xe cũng thật không an phận, líu ríu nói này nói kia với Mạc Ly suốt.

“Tiên sinh, những việc vặt trên đường cứ để ta, mấy năm ta ở Tiêu Tương uyển, bản lĩnh người hầu rất khá nha.”

“Tiên sinh ngài thích ăn gì? Sau này Cẩn Nhi làm cho ngài nhé?”

“Tiên sinh, chúng ta sẽ dừng ở đâu tiếp?”

“Rốt cuộc bao lâu mới tới nơi a?”

Có Cẩn Nhi, bầu không khí trầm mặc ở thùng xe Trung Nguyên liền bị quét sạch, Mạc Ly với câu hỏi của Cẩn Nhi cũng là lúc đáp lúc không, hai người ở cùng rất hòa hợp.

Mạc Ly đột nhiên nghĩ, có thêm một người thế này cũng không tồi, giống như bỗng nhiên có thêm một người em trai, con đường dài sẽ không buồn bã nữa.

(cont)

17 bình luận về “Khách điếm lão bản 87.1

  1. hô hô giựt dc tem 🙂
    thế là chúng ta có thêm 1 “em” rồi
    mà hình như “em” này là abc của anh gì cổ quái đúng hok? ( ẹc ta chỉ nhớ dc tên 3 bạn chính thôi ==”)
    chuyện càng ngày hấp dẫn nha
    tiếp tục phát huy ❤
    yêu nàng
    ếh mà hình như nàng post hơi "sớm" nhở đồng hồ ta cũng hơi 3:00AM rùi

    • Ừa, ’em’ với anh Cổ vương 😀

      Còn vụ post, ta lên kế hoạch đó, đến giờ là tự động up a, vì bữa giờ, hôm nay ta mới động được vào lap-chan của ta :))

  2. Mình nghe danh bộ khách điếm lão bản lâu rùi nhưng bi giờ mới đọc nó thui .Thật sự thấu xấu hổ vì đoc đến tân chương này mới vào đây comt cho bạn .Thật sự thì mình đã cố gắng ngấu nghiến nó trong ngày hôm qua.Mình thì có thói quen xấu là bộ nào đang làm thì phải độc đến chương mới cho theo kip tốc độ với lại mình đọc trên điên thoai nên ko comt theo từng chương được.Thực sự thấy có lỗi.thôi thìmình bắt đầu từ bi giờ vậy,ko thể cứ làm silent reader được.
    Cám ơn bạn rất nhiều vì đã làm bộ này.Mình luôn ủng hộ bạn.

  3. hix hix
    sao ta thấy vui vui nhỉ.hehe
    có khi thấy cản nhi bên cạnh Mạc Ly có người lại ghen đó nha
    ôi ôi đầu óc phá hoại của ta lại nổi nên rùi
    thanks blue nha, sớm có cháp mới nhé :*

  4. đọc tới đây thấy 2 anh nhiệt tình ghê, còn ko ra tay giết người nữa, khúc liên nhi sấn vào phòng Ly nhi ta tưởng bé chết chắc chớ, :”D

  5. 2 em thụ đi chung với nhau tiện tay gô cổ về lun đỡ phãi chạy đi tìm ( tg lúc nào cũng cho thụ đi chơi rồi gặp nhau hợp lại rồi lùa như lùa vịt về với anh công ế nham hiểm quá)

Bình luận về bài viết này