Khách điếm lão bản 88

Chương 88: Bạch Oa Hắc Oa 1

 

Tuy Mạc Ly vẫn bị mông tại cổ lí (1), nhưng thực tế, quả thật nhờ Hàn Tử Tự và Văn Sát dọc đường hộ tống, y và Cẩn Nhi mới có thể đi khắp các châu lộ, không gặp bất luận hiểm nguy gì, chẳng những không đụng mai phục, Lục Lâm (2) hảo hán sơn dã chặn đường; tá túc ở khách điếm hay tiệm cơm cũng không tá nhầm hắc điếm. Vận khí quá tốt khiến Mạc Ly cũng không kiềm được cảm thán trong lòng, thực thái bình.

(1) mông tại cổ lí: thành ngữ, ý nói là giấu kỹ đi, không để người khác hay biết gì (wp Dạ Phong)

(2) Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.

Ngược lại với Mạc Ly, được hắc bạch hai người âm thầm thu dọn triệt để, đám người xấu không được may mắn như vậy, chỉ có nước kêu cha gọi mẹ, hận chưa từng làm loại công việc mưu tài hại mệnh.

Dọc đường đi có Cẩn Nhi làm bạn, những tích tụ đã lâu trong lòng Mạc Ly dần dần tiêu tan, trên môi và gương mặt đã thường xuyên bừng vẻ tiếu ý thoải mái. Mà Cẩn Nhi cũng là một người thông minh lanh lợi, hầu hạ trong chốn phong nguyệt đã lâu, đương nhiên hiểu một người muốn hay không muốn nghe cái gì, từng câu từng chữ đều dụng tâm vô cùng, khiến Mạc Ly càng thích nó.

Nhoáng một cái, Mạc Ly cùng Cẩn Nhi đã phiêu bạt tại ngoại gần một năm. Hai người cùng nhau đi qua rất nhiều vùng miền, chưa kể mở mang nhãn giới, còn tiện thể thu thập được cách thức chữa bệnh khắp nơi. Thời gian trước gặp phải lũ lụt, Mạc Ly lúc đó đi qua huyện Lương Sơn của Sơn Đông cứu trợ dân tị nạn, còn tiện thể giúp Cảnh Đức đê đang gặp khó khăn một phen, coi như trả lại món nợ ân tình.

Cẩn Nhi không nỡ khi thấy Mạc Ly đi đường vất vả, liền khuyên Mạc Ly nên chọn một nơi nào đó định cư. Dù Mạc Ly cũng đã bắt đầu có chút chán ngán cuộc sống phiêu bạt, nhưng có lẽ vẫn còn chút lo lắng rằng ở lâu một chỗ dễ bị hắc bạch hai người kia tìm ra dấu vết, cuối cùng đành quyết tâm từ chối đề nghị của Cẩn Nhi, lại tính toán đem tiểu viện tử đang ở đây bán đi, tiếp tục đi tiếp.

Hôm nay là ngày xuất phát, Cẩn Nhi dậy thật sớm, bưng nước rửa mặt tới cho Mạc Ly. Mạc Ly rời giường, nhưng y vốn có bệnh huyết áp thấp, nhất thời đầu óc mơ mơ hồ hồ, búi tóc mãi mà không được.

Cẩn Nhi nhìn thế, liền đoạt lược trong tay Mạc Ly, giúp y búi.

Mạc Ly ngái ngủ lơ đãng nhìn qua song cửa sổ, thấy cách đó không xa có một con chim nhỏ đáng hót trên ngọn cây, đôi con ngươi lúc đó chợt linh động, mang theo thủy quang, khiến Cẩn Nhi bắt gặp phải ngây người.

Cẩn Nhi vừa tiếp tục động tác vừa thở dài: “Tiên sinh thật đẹp…”

Mạc Ly cười: “Lời này từ miệng ngươi mà ra, nghe sao giống châm chọc thế?”

Cẩn Nhi than thở: “Ta nào dám châm chọc tiên sinh! Tiên sinh vừa nhìn thì thấy bình thường, nhưng nhìn lâu, càng nhìn càng êm dịu, đặc biệt là ánh mắt, ai…”

Thấy Cẩn Nhi rốt cục cũng búi xong tóc cho mình, Mạc Ly đứng lên, lấy chiếc khăn trong chậu nước vắt kiệt rồi lau mặt.

“Ăn một chút đi, rồi chúng ta khởi hành.”

Cẩn Nhi nghe vậy, chậm rãi ngồi xuống trước bàn, thìa có thìa không gẩy gẩy cháo trong bát. Mạc Ly thấy nó dường như có tâm sự, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Cẩm Nhi đặt bát xuống, nói: “Tiên sinh, chúng ta không đi có được không?”

Quay đầu nhìn tiểu viện vừa được hai người bày biện cho giống một căn nhà, Cẩn Nhi vạn phần không muốn. Mỗi khi tới một nơi mới, tất cả lại phải bắt đầu lại.

Mạc Ly thở dài: “Ngươi cũng biết ta nhất định phải tránh chút phiền toái, ở lâu nhất định sẽ xảy ra chuyện…”

Dù Cẩn Nhi trong lòng biết rõ về hai hắc bạch kia, nhưng lại không thể nói cho Mạc Ly, buộc phải ngậm đắng nuốt cay vào bụng.

Cẩn Nhi lại khuyên nhủ: “Vậy tiên sinh đổi nghề đi, đừng theo nghề y nữa, làm một tư thục tiên sinh (thầy giáo) cũng được. Chỉ cần không đi chữa bệnh sẽ không sợ bị phát hiện?”

Mạc Ly lắc đầu:

“Nghề y là nghiệp của ta… Thật là bỏ không được. Cũng chỉ có lúc trị bệnh cứu người, ta mới cảm giác được giá trị tồn tại của mình…”

“Loại cảm giác cần thiết này, ngươi có thể hiểu không Cẩn Nhi?”

Cẩn Nhi không hé môi nữa, biết lần thuyết phục này lại thất bại rồi, đành phải cầm bát ăn tiếp.

.

Để xuất hành thuận tiện, Cẩn Nhi đã sớm tự luyện thành kỹ thuật điều khiển mã xa, Mạc Ly cũng không cần phải mướn xa phu. Thành ra trên đường, Cẩn Nhi ngồi trước đánh xe, còn Mạc Ly ngồi nghỉ ở trong xe.

Mã xa lộp cộp chậm rãi tiến về phía trước, đường đi xóc nảy khiến Mạc Ly có phần buồn ngủ. Sắc trời gần tối rồi, nhưng bọn họ còn cách thị trấn kế tiếp xa lắm, chạy lúc trời tối, Cẩn Nhi không thể tăng tốc hơn được.

Nhưng thình lình, xe chợt dừng lại, khiến Mạc Ly ngồi không vững, đầu cụng vào xe. Mạc Ly xốc rèm lên, hỏi: “Cẩn Nhi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Cẩn Nhi chỉ vào rừng cây cách đó không xa, giọng hơi run lên: “Phía trước, hình như có người chết…”

Mạc Ly vừa nghe xong, trong không khí quả thật lơ lửng một mùi máu tanh dày đặc. Nương theo ánh sáng mờ mịt, ngờ ngợ như phía trước có thể là một đám người đang nằm bệt trên đất.

Mạc Ly thầm cả kinh, chỉ là vẫn xuống xe đi về phía trước.

Cẩn Nhi lập tức kéo Mạc Ly lại: “Tiên sinh đừng đi, kiểu này không phải là giang hồ cướp giết báo thù sao? Chúng ta nên tuyệt đối tránh xa.”

Mạc Ly vỗ vỗ bàn tay Cẩn Nhi đang giữ mình: “Ngươi nếu sợ thì cứ ở lại xe, ta đi tham dò xem có ai còn sống không, cứu được thì cứu…”

Cẩn Nhi sao dám để một mình Mạc Ly đi vào hiểm nguy, biết mình không lay chuyển được tấm lòng Bồ Tát của Mạc Ly, cũng đành đánh bạo, kiên trì đi theo y.

Mạc Ly kiểm qua một lượt những người nằm trên đất cùng trên xe, phát hiện tất cả đều bỏ mạng rồi. Có là Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi người chết, Mạc Ly thở dài. Đành bái lạy những người xa lạ đó, quyết định tiếp tục hành trình của mình.

Cẩn Nhi ở bên, nhìn Mạc Ly lật tới lật lui những kẻ đã chết có khuôn mặt thật dữ tợn kia, sợ vô cùng, mà trong rừng chốc chốc lại có tiếng chim thú gầm rú, càng khiến lông tóc nó dựng đứng, hận không thể tức khắc đánh mê Mạc Ly rồi dẫn y rời khỏi đây.

Thấy Mạc Ly rốt cục cũng có ý muốn đi, Cẩn Nhi càng không nói hai lời kéo Mạc Ly bỏ chạy. Chớp mắt hai người vừa mại khai bộ tử, lại mơ hồ vang lên mấy tiếng như của con nít khóc.

Cẩn Nhi nhất thời đứng tim, còn tưởng là ma quỷ quấn thân, người run bần bật, miệng lặp đi lặp lại “Cấp cấp như luật lệnh” với “Ác linh thối tán” các loại chú ngữ.

Mạc Ly nhanh chóng kéo Cẩn Nhỉ, nói: “Cẩn Nhi, ngươi có nghe thấy…”

Cẩn Nhi mặt trắng bệch: “Tiên sinh, ta thấy nơi này ô uế, chúng ta nên đi nhanh…”

Mạc Ly buông tay Cẩn Nhi: “Không, nhất định còn người sống!”

Cẩn Nhi khóc không ra nước mắt, nhìn Mạc Ly quay lại chỗ đám người chết kia, đồng thời bi ai phát hiện, chân mình đã mềm oặt đến độ không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Ly xoay người.

Mạc Ly kiểm tra trong ngoài mã xa lần nữa, xác thực không tìm thấy điều khác biệt chi. Tiếng trẻ con khóc vừa rồi, chẳng lẽ là y nghe nhầm?

Mạc Ly lại nhìn lại vào trong xe, phát hiện tư thế của người phụ nữ bị giết có chút cổ quái.

Người phụ nữ đó giang tay mở lớn, hai mắt dữ tợn nhìn thẳng phía trước, tựa hồ đang liều mạng che chở cho cái gì. Mà nơi người phụ nữ kia đè vào, Mạc Ly lấy tay gõ gõ, tiếng động rỗng, ở đây hẳn là có một ngăn trống không nhỏ.

Mạc Ly kéo thi thể người phụ nữ kia xuống, lấy tay khép đôi mắt chưa nhắm được của nàng, tìm một hồi mới phát hiện cái then ngầm.

Khởi động then ngầm bí mật kia, cửa của ngăn trống quả nhiên mở ra.

Mạc Ly định thần nhìn lại, càng hoảng sợ.

Chỉ thấy trong ngăn ngầm giấu hai tiểu đồng khoảng ba tuổi, mỗi đứa mặc tã một đen một trắng để phân biệt.

Mà phỏng chừng vì đề phòng chúng khóc thành tiếng, miệng của hai tiểu đồng đều bị mẫu thân dùng khăn bịt kín. Hơn nữa trong ngăn kín, khi Mạc Ly kéo cánh cửa ngăn ngầm, sắc mặt hai tiểu đồng vì thiếu không khí đã xanh tím lại. Có lẽ Mạc Ly mà chậm một bước, hai tiểu đồng này sẽ đi theo mẫu thân tới cõi âm.

Mạc Ly nhanh chóng bế hai tiểu đồng ra, bỏ miếng vài trong miệng chúng, vỗ nhẹ ngực chúng để chúng hô hấp dễ dàng hơn.

Miếng vải được bỏ ra khỏi miệng, hai tiểu đồng liền khóc rống lên.

Mạc Ly một người ôm hai oa nhi có phần trầy trật, vội vàng gọi Cẩn Nhi lại hỗ trợ.

Cẩn Nhi thuận tay nhận lấy oa nhi mang tã trắng, tiếng khóc rung trời khiến mang tai đáng thương của nó như muốn rách. Mạc Ly nói nhanh: “Chúng ta đưa hai oa nhi này rời khỏi đây, nếu những kẻ xấu quay lại thì hỏng mất.”

Nhân mệnh quan thiên, Cẩn Nhi lúc này cũng cố không sợ hãi, khẩn trương cùng Mạc Ly ôm oa nhi về xe mình rồi vung cao mã tiên.

Mạc Ly ở trong thùng xe trấn an hai oa nhi khóc đến ngạt mũi, nhớ tới mẫu thân vì che chở hài tử mà chết, trong lòng chúng hẳn rất đau đớn.

“Các ngươi khóc ghê như vậy, là muốn mẫu thân?”

Mạc Ly thương xót kéo hai oa nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về chúng. Cứ vậy hai oa nhi được Mạc Ly ôm, dần dần cũng nguôi tiếng khóc.

Mạc Ly thầm nghĩ, may mà hai oa nhi bị nhốt vào ngăn ngầm, không tận mắt thấy mẫu thân bị giết, bằng không sau này trong lòng chúng sẽ bị ám ảnh mất.

Phập phồng lo sợ chạy ra khỏi tử lộ rồi, Mạc Ly và Cần Nhi bước qua cổng thành, cuối cùng cũng thở phào được một hơi.

Mạc Ly cho xe chạy không ngừng tới huyện nha, gõ trống thăng đường ngoài nha môn, báo lại vụ thảm án trong rừng. Huyện thái gia phái quan sai đi thăm dò, phát hiện người bị hại không phải dân bản xứ, phỏng chừng là từ xứ khác tới tìm thân thích nương tựa, nửa đường gặp cướp, bị diệt khẩu. Mà bố cáo tìm người đã dán trong thành hồi lâu, cũng không thấy ai tới nhận xác. Không xác định được thân phận người chết, án này liền thành án oan.

Hiện giờ cũng biết không tìm thấy thân nhân còn sống của hai oa nhi, Mạc Ly nhìn hai đứa trẻ ôm mình trên giường say ngủ, bỗng nhiên có một ý định.

.

Lúc bữa tối, Mạc Ly nói với Cẩn Nhi: “Hai oa nhi này, ngươi có quý chúng không?”

Cẩn Nhi vừa dọn cơm vừa cười: “Tiên sinh, ngài đừng quanh co nữa, tiên sinh muốn nói gì Cẩn Nhi sớm đoán được rồi.”

Vị tiên sinh từ bi lương thiện này nhất định thấy thân thế hai oa nhi đáng thương lại không tìm được ai nương tựa, dự định thu dưỡng hai hài tử trong sáng đây.

Tâm tư Mạc Ly đã bị xem thấu, cũng đành cười: “Ta thực có ý vậy. Nhưng dưỡng hai nam hài tử cũng không phải chuyện đơn giản, đến lúc đó sẽ có nhiều chuyện làm phiền ngươi.”

Cẩn Nhi lại cười: “Ta cũng là người được tiên sinh thu lưu, nào có tư cách nói chữ không?”

Sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của hai oa nhi, Cẩn Nhi tiếp: “Cẩn Nhi cũng không phải người lòng dạ sắt đá, hai oa nhi xinh đẹp này, dưỡng cũng không có gì không tốt.”

Mạc Ly nói: “Ngươi nói vậy ta yên tâm rồi.”

Cẩn Nhi suy nghĩ một chút, lại nói:

“Nhưng tiên sinh, nếu ngài muốn thu dưỡng hai hài tử, để bọn chúng được tốt, không phải nên tìm một nơi định cư?”

“Bọn chúng còn nhỏ, sao có thể đi đi lại lại giống chúng ta?”

Nghe Cẩn Nhi nói vậy, lúc này Mạc Ly mới nhớ ra.

Quả thực, cuộc sống phiêu bạt lang thang khắp nơi không có lợi cho sự trưởng thành của hài tử. Nếu đã quyết định muốn thu dưỡng bọn chúng, vậy nhất định phải có trách nhiệm.

Mạc Ly nghĩ, mấy năm gần đây cũng không gặp người của Thiên Đạo môn hay Nhất Ngôn đường tìm mình hay bố cáo gì, không chừng Hàn Tử Tự và Văn Sát đã sớm quên y? Y cho tới giờ cứ đa nghi dư thừa, giờ có hài tử, sẽ không thể bốn biển là nhà như trước.

Mạc Ly cắn răng nói: “Nếu vậy, chúng ta ở lại đây đi?”

Cẩn Nhi nghe Mạc Ly nói vậy, tức khắc nhảy cao ba thước, reo hò “Tốt quá”, mặt mày rạng rỡ, vui sướng không thôi.

Nhìn thấy một cuộc sống tương lai an ổn tốt lành nay mai, Mạc Ly trông thành viên của gia đình chợt tăng lên, cũng mỉm cười.

18 bình luận về “Khách điếm lão bản 88

  1. nhặt ai hok nhặt, lại nhặt đúng 2 tiểu Tự Sát nờ seo em Ly =))))))))))
    Tập nì kụng thiệt … yên b ình nak~ =__+ Hơm bik sắp tới sóng gió seo đây nựa …haizzzz
    thank Blue nak~

  2. chỗ Cẩn Nhi khen là khen cả ngoại hình của Mạc Ly đó, không phải chỉ đôi mắt đâu ^^

    bình phàm thụ gì mà làm cho 4 thằng seme ngất ngây và 3 em uke ngẩn ngơ vậy :))

    thế là bé trắng bé đen đã ra trận :”>

    • ^^

      Lúc mình nhìn từ “đẹp mắt” sang thành “mắt đẹp” đây mờ =)) Thk bạn Cáo 😀

      Bé đen bé trắng, càng sau càng thấy hành động của hai “bé” thật ba chấm :))

  3. Mặc Ly tấm long Bồ Tát ,bao lần giúp người gặp hoa mà vẫn………..nhưng thế mới đáng yêu đáng trọng.Yêu Mặc Ly quá!!!
    hai oa nhi nay là hai anh phải ko?sao hai anh biến nhỏ vây?Oi,muốn xem tiếp chương sau quá đi!!!
    Cảm ơn bạn!!!

  4. Hịch Đam Mỹ
    Thật là buồn chán? Tháng 7 này các nàng đi đâu chơi bỏ bê công việc ? làm ta buồn muốn chết? bên nàng Tiếu Hồng Trần cũng đi đâu rồi ? bỏ Thiều Hoa Vũ Lưu Niên không ai dịch hết làm ta phải lang thang như kẻ vô gia cư ?
    Bên nhà Đại lão gia cũng vậy ? không tìm ra cảm hứng nên thỉnh thoảng setup hoài ? Đại lão gia còn viết comment “bỏ của chạy lấy người nữa chứ” huh u thật là khổ cho ta quá đi thôi
    Nhà ta có công việv phải về quê nên vội vàng về kết quả là quên mang theo con chit thế là sài cảm ứng muốn mỏi tay luôn ? ta thong dông quá nhà các nàng nhưng đều nhận được thong báo nghĩ phép dài hạn hết
    Hu huh uh như bên nhà Alice nè thong báo tháng 8 mới hoạt động lại làm ta đau lòng gì đâu.
    Được cái nhà nàng Cô hắc miêu vẫn hoạt động thỉ thoảng ra chap mới nên cũng đỡ bớt con buồn phiền nếu không thì ta ……….
    Dù sao công việc lù bù không ai rảnh viết hay dịch cũng được nhưng mà commet là tuyệt đối phải viết đó ,ta qua nhiều nhà siêng siêng dịch và edit nhưng lại làm biếng comment thật là tuyệt đối với tụi chúng mình do lo đọc làm biếng commet ? nhưng đau lòng nhất là không trả lời thư nhưng khoái sài pass mới tức chứ hu hhu huu hu…………”ôi trời có thấu cho lòng con…….”
    Nhưng cũng có nhà ko viết commet là giận đóng pass mà nàng ấy lại hay giận mới ghế chứ?theo như Miêu Hầu gọi nàng ấy là “mụ Nghiêm” còn bản thân Naharu ta chỉ dám gọi là Nghiêm nhi thôi
    Chứ gọi mụ chắc ko có truyện xem dài dài quá ?
    Đáng đáng tiếc đáng tiếc nàng ấy lại sài pass bộ mà ta chuẩn bị xem nên vào thành phố điều đầu tiên của ta xin pass hy vọng nàng ấy thấu hiểu cho nổi lòng của
    Trước có Hịch Tướng Sĩ_ nay có Hịch Đam Mỹ của ta”ta hy vọng trước thái độ chân thành mong mỏi truyện của ta các nàng nhanh nhanh nhanh chóng từ bỏ hết để trở về với ta ?”
    Ái các nàng nhiều_Naharu¬¬¬¬

    • ^^!

      Ta chả biết nói chi, chia buồn nỗi thiếu đam mỹ hè này của nàng 😀

      Cơ mà, nàng gửi cmt này là… trách (chúng) ta, những editors không reply lại cmt của các độc giả a? @.@ Thực thì cá nhân ta, cũng giống như rất nhiều độc giả là không biết phải cmt gì nên chả biết làm gì hơn, thì ta cũng hem biết phải reply như thế nào ^^! Trước hay để lại từng cmt “cảm ơn”, cơ mà loãng quá, nhiều thành chẳng có thành ý nên thi thoảng đặt lại một cmt chung cho tất cả (còn ai ta có ý reply được thì reply liền :D). Mà có thời gian ta bận nên cũng không có điều kiện để reply lại cho từng người. Việc edit cũng chiếm nhiều thời gian, cộng với thời gian post bài, chỉnh sửa, đọc cmt cũng ngốn kha khá thời gian cho phép. Thành ra, mong nàng và cả các nàng khác thông cảm.

      Còn chuyện đặt pass thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có nhà đặt pass vì lý do như nàng nêu, những cũng có những lý do khác chẳng hạn truyện chưa beta, đóng pass để riêng ai đó đọc, hay đơn giản là chủ nhà thích đặt pass để mọi người cùng đoán cho vui ^.^ (kiểu đoán trúng có thưởng =]). Ta nghĩ nên tôn trọng các editors và tìm hiểu nguyên nhân. Nếu như nàng bảo là thiếu cmt thì điều này dễ khắc phục quá còn chi 😀

      Thôi, chúc nàng sớm như nguyện 😀

  5. ban ơi cho mình hỏj kđlb có bn chươg vậy bạn?…đọc lâu lắm r mà vẫn k bik…cắm liều ở nhà ban từ t12 tới nay mà h mới com …ngại quá:p do mình chủ yếu đọc = đt nên cũg ngạj com ;__; dù gj cũg thanks blue vì đã edit nhé ^ ^

  6. đọc mí chương này ta ấm lòng ghê **cười thỏa mãn** trái tim non nớt (tuốt ra toàn xơ ) của ta quả thật ko chịu nổi ngược nga!!!!! nghĩ tới 2 anh lại xuất hiện thì ta cũng rùng mình, cơ mà sao ko xuất hiện được a!!!! T0T|||

Bình luận về bài viết này