Quân kỹ – Phong la yên tử 48 (1)

Ta edit cái này là để phục vụ cho Khách điếm lão bản thôi (như gợi ý của bạn Cáo ^^ ~> tạo một cách nhìn khác). Về phần câu chữ nội dung, sẽ ko quá câu nệ, đủ hiểu phần chính là ok. Có nhiều thành ngữ tục ngữ, vì gặp quá nhiều nên cũng ko muốn ghi chú thêm. Ai thắc mắc chịu khó tra google nhé ^^

Vì cái này tuy ta làm là phụ, nhưng nó dài lắm =”= Thi thoảng ta sẽ chọn cách cắt bớt mấy thứ lằng nhằng ko liên quan tới KĐLB, mọi người thông cảm nha.

Tạm thế, có ai có ý kiến gì hem ;;)

+++

Quân kỹ

Phong la yên tử

Tác giả: Thảo Thảo

Nơi edit gốc: Góc đam mỹ

Chương 48 (1)

 

Đến khi Mạnh Thanh Li tỉnh dậy lần nữa, Hô Nhĩ Xích vẫn còn ngủ.

Hô Nhĩ Xích ghé sát vào người Thanh Li, nằm sấp. Cái thứ miệt mài suốt từ lúc lên giường vẫn còn ở trong cơ thể Mạnh Thanh Li.

Chăn màn hỗn độn. Tinh dịch cùng máu lẫn vào nhau, khô dính trên người. Trong phòng ngập mùi xạ hương sau hoan ái. Mạnh Thanh Li cả ngón tay cũng không động nổi, toàn thân giống như bị nghìn tấn đá đè.

Chuyện Hô Nhĩ Xích còn chưa tỉnh dậy lại thực khiến Mạnh Thanh Li thấy lo lo.

Y cố gắng động thân trên, đầu của Hô Nhĩ Xích vì động tác của y mà trôi xuống bụng y.

Hậu huyệt rời khỏi thân thể Hô Nhĩ Xích, khiến Mạnh Thanh Li phải rùng mình một cái. Mạnh Thanh Li vỗ vỗ khuôn mặt Hô Nhĩ Xích, khẽ gọi tên hắn.

Lông mi khép chặt của Hô Nhĩ Xích cau lại, tựa hồ không hài lòng khi có người quấy rầy giấc ngủ của hắn. Băng gạc sau lưng Hô Nhĩ Xích từ hôm qua đã bung ra, vết thương thực vô cùng thê thảm. Phải gọi hắn tỉnh dậy để khâu lại vết thương lần nữa.

Dưới sự kiên trì của Mạnh Thanh Li, Hô Nhĩ Xích cuối cùng cũng uể oải mở mắt.

Người này hình như không thấy đau, tỉnh lại thấy Mạnh Thanh Li, tiếu ý nhàn nhạt trên môi. Nhớ tới hôm qua điên cuồng thế nào, Mạnh Thanh Li đỏ mặt, giúp Hô Nhĩ Xích chống nửa thân trên ngồi dậy.

Hô Nhĩ Xích nhìn người trước mặt, không đầu không đuôi buông một câu: “Ai, thực như chết hơn một lần.”

Lúc đầu Mạnh Thanh Li còn ngây ra, mãi mới phản ứng lại khi biết Hô Nhĩ Xích chỉ cái gì, nhất thời thẹn quá hóa giận, định nhéo hắn một cái cho hắn rõ tình hình hiện tại, nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống, lòng lại không nỡ.

Hung Nô vương từ trước đến nay uy phong lầm lẫm, chưa từng chật vật thế này.

Trong lòng nhất thời ngập tràn tình cảm ấm áp, cảm giác xấu hổ kia cũng biến mất.

Mạnh Thanh Li muốn xuống giường nhặt y phục trên mặt đất, để hai người chỉnh trang xong sẽ gọi hạ nhân vào thu thập, mình cũng sẽ xử lý vết thương cho Hô Nhĩ Xích.

Ai ngờ chân còn chưa chạm nền nhà, cửa phòng đã bị người mở ra.

Mạnh Thanh Li giật mình ngẩng đầu nhìn người xông vào phòng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, còn tưởng người ta nhầm phòng.

Phản ứng của Hô Nhĩ Xích mau hơn Mạnh Thanh Li, thấy có người không mới mà đến, lập tức dùng chăn mỏng quấn lấy thân thể xích lõa của Mạnh Thanh Li, còn mình thì chẳng có gì.

Hai người bước vào, một bạch y, giản dị sạch sẽ, ngoài trừ bên hông đeo một ngọc bội xanh biếc, thì không có đồ trang sức dư thừa nào khác. Người nay phi mi nhập tấn (*), con ngươi như sao mai, khí độ thản nhiên, khiến người ta có cảm giác là đạo cốt tiên phong một đời.

(*) phi mi nhập tấn: lông mi và tóc bay bay =)) <~ lối dịch vớ vẩn của bạn Lu. Thực ra thì đó là kiểu lông mày dài và xếch kiểu các anh dzai kiếm hiệp, nhìn như dính liền với tóc mai –  Hôm nay (27/11) Lu mới được khai thông bởi emerald ~

Người còn lại vận hắc y, mỗi đường thêu đều tuyệt hảo, Thanh Long đồ án đứng đầu tứ thần bay vòng quanh thiên địa, vũ khí trên tay phải như quỷ trảo. Người này làm người ta cảm thấy khác hẳn với bạch y nhân, tuy rằng cũng tuấn mỹ thần công phủ tạc, nhưng có một loại tà mị cực điểm khiến người ta phải sợ hãi sát khí đó.

Nhìn trận thức này, thực rõ lai giả bất thiện.

Hô Nhĩ Xích cũng tập trung tinh lực dò nội tức của cả hai. Hít thở đều đặn, hữu lực hùng hậu, tuyệt đối là cao thủ của cao thủ.

Người của khách điếm và thủ vệ, phỏng chừng sớm đã vô thanh vô tức bị giết chết.

Địch trong tối ta ngoài sáng, Hô Nhĩ Xích nhất thời cũng không biết mục đích của hai người này.

Mạnh Thanh Li nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay phải hắc y nhân, cảm thấy thực quen mắt. Trong đầu chợt thình lình xuất hiện một màn dẹp cướp hàng năm của Tống Việt.

“Nhất Ngôn đường đường chủ?”

Một câu nghi vấn điển hình, có ý tứ thăm dò.

Hắc y nhân kia vẫn trầm mặc không đáp, còn bạch y nhân lại cười: “Không hổ là đệ tử tâm đắc của Vạn Độc môn môn chủ, vậy mà đã đoán ra thân phận của Nhất Ngôn đường đường chủ, tại hạ bội phục.”

Giọng nói trầm thấp khiến người ta vô cùng thoải mái, hơn nữa hình như không có bất luận tà ý gì, cơ thể căng thẳng của Mạnh Thanh Li thoáng thả lỏng.

“Tại hạ Hàn Tử Tự, về phần thân phận tên kia, Mạnh công tử hẳn đoán được, hắn là Nhất Ngôn đường đường chủ Văn Sát.”

Hô Nhĩ Xích bế Mạnh Thanh Li quay lại, bảo hộ phía sau.

“Hàn Tử Tự? Thiên Đạo môn môn chủ?”

Bạch y nhân kia cười không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Mạnh Thanh Li ở Vạn Độc cốc một thời gian, cảnh cục giang hồ cũng biết một chút.

Thiên Đạo môn này đứng đầu võ lâm bạch đạo, mà Nhất Ngôn đường lại cầm quyền hắc đạo, hai phái từ trước tới giờ sống chết đối đầu. Hôm nay có Hô Nhĩ Xích ở đây, mà thế lực giang hồ từ trước tới nay đều ít dính lứu tới triều đình quốc gia, hai đại đầu sỏ sao lại cùng xuất hiện tại khách điếm nhỏ này?

“Các ngươi có chuyện gì?”

Hàn Tử Tự vẫn một bộ khẩu Phật tâm xà.

“Không hẳn. Kỳ thực hôm qua khi hai vị xông ra Vạn Độc cốc, chúng ta vẫn luôn bám theo. Vốn tưởng sẽ sớm được hiện thân, nhưng hai vị…”

Nghĩ tới chuyện hôm qua đều bị người ta thu sạch vào mắt, Mạnh Thanh Li quả thực muốn chết. Hô Nhĩ Xích dù không để tâm, nhưng bị người ta xem lén, sắc mặt nhất thời cũng chuyển xanh đen.

“Tình phi đắc dĩ, mong hai vị thứ lỗi. Dù ít nhiều mạo phạm, nhưng hôm nay chúng ta muốn thỉnh Mạnh công tử tới phủ một chuyến.”

Nghe thấy lời ấy, đáy mắt Hô Nhĩ Xích lộ hàn quang.

“Làm càn, Thanh Li há ngươi nói mang là mang đi được?”

Hàn Tử Tự khoát tay: “Hung Nô vương chớ tức giận, chúng ta không có ác ý, chỉ là nội nhân sinh bệnh, dược thạch vô hiệu, nghi là trúng kỳ độc, mong Mạnh công tử có thể giúp đỡ.”

Mạnh Thanh Li nghi hoặc hỏi: “Hàn công tử chọn ngay lúc này tới, chẳng phải là làm khó sao?”

Vẫn luôn đứng sau Hàn Tử Tự, Văn Sát đã vô cùng sốt ruột.

“Trực tiếp dẫn đi là được rồi, nói nhảm làm gì.”

Không đợi Hàn Tử Tự có phản ứng, Văn Sát đã tấn công Mạnh Thanh Li.

Hô Nhĩ Xích vốn bị trọng thương, tuy tối qua độc đã được giải, nội lực cũng chỉ mới hồi phục khoảng ba thanh, nhưng thấy Văn Sát tấn công sao có thể đứng yên nhìn Mạnh Thanh Li rơi vào tay hắn.

Hô Nhĩ Xích ra tay, đẩy lui thế tiến công của Văn Sát.

Văn Sát vốn không coi ai ra gì, là kẻ không sợ mạo phạm ai. Gặp Hung Nô vương, bị thương đi nửa cái mạng rồi, còn dám cùng hắn đối địch, liền không lưu tình đánh về phía Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích cũng không phải loại dễ xơi, Long Trảo thủ đọ sức có thể uy vũ sinh phong, làm Văn Sát phải rời xa Mạnh Thanh Li một chút, tránh y bị vũ lực đả thương.

Văn Sát vốn có tâm lý khinh địch với Hô Nhĩ Xích, lắc mình một cái đã bị quyền phong của Hô Nhĩ Xích cắt ngang mặt.

Văn Sát nổi giận, sát khí sôi trào. Xuất bảy tầng công lực, chiêu chiêu đánh vào tử huyệt của Hô Nhĩ Xích. Nội lực của Hô Nhĩ Xích không đủ chống đỡ.

Hàn Tử Tự nhìn hai tuyệt thế cao thủ trước mặt sắp phá hủy khách điếm mà đau đầu, chỉ có thể xuất thủ tham gia cuộc chiến, cản lại thế tiến công mãnh liệt của Văn Sát. Huyền Kiếm cản lại Ưng Câu của Văn Sát.

“Ngươi điên à, chúng ta tới thỉnh người giúp, không phải tới giết người.”

Người chết trong tay Văn Sát tính toán được chăng, Nhất Ngôn đường đường chủ sớm quen giết người để giải quyết vấn đề, sao chịu nổi có người khiêu khích hắn.

“Ta mặc kệ, kẻ làm ta bị thương, không thể sống trên đời.”

Dứt lời lại động tay.

Đúng lúc đó, thanh âm của Mạnh Thanh Li truyền tới, bình tĩnh, không chút sợ hãi.

“Nếu người làm hắn bị thương, dù ta có chết cũng không cứu người ngươi yêu.”

Mạnh Thanh Li khoác sàng đan đứng dậy: “Nếu có việc cầu người, phải là một thái độ khác. Người thường đều minh bạch đạo lý này, chẳng lẽ Văn đường chủ không biết?”

Văn Sát dừng tay.

“Ngươi uy hiếp ta?”

Mạnh Thanh Li lại gần Hô Nhĩ Xích.

“Không sai, ta đang uy hiếp ngươi.”

Đối mặt với kẻ xấc lược lại làm thương thể Hô Nhĩ Xích thêm nghiêm trọng kia, Mạnh Thanh Li đã một bụng hỏa khí.

“Ta muốn xem xem, có ai có thể uy hiếp ngươi mà còn sống không!”

Văn Sát vốn là kẻ hỉ nộ vô thường, nghe Mạnh Thanh Li nói vậy, trái lại cười ha hả.

“Ngươi có dũng khí, nể mặt ngươi, giờ ta tha cho nam nhân của ngươi.”

Mạnh Thanh Li bị cụm “nam nhân của ngươi” làm đỏ mặt, nhất thời không biết phải nói gì.

Thấy bầu không khí có phần dịu đi, Hàn Tử Tự ra mặt làm hòa.

“Hôm nay đã mạo phạm nhiều, sau này sẽ bồi tội với nhị vị. Nhưng thân thể nội nhân đang dần kém đi, chúng ta thực sự không còn biện pháp phải dùng hạ sách. Hai vị tình cảm thâm hậu, chia lìa lâu như vậy mới gương vỡ lại lành, Hung Nô vương không muốn để Mạnh công tử theo chúng ta, rơi vào đường cùng không thể làm gì hơn phải tiên hạ thủ vi cường, mong công tử đại nhân đại lượng, cứu người như nước cứu lửa.”

Mạnh Thanh Li biết tổ chức tình báo của Thiên Đạo môn và Nhất Ngôn đường lợi hại thế nào, bọn họ rõ ràng không lạ lẫm gì với chuyện của mình, nhưng vẫn có điều khiến y không hiểu: “Tâm tình của Hàn môn chủ ta hiểu, nhưng mà, cả Văn đường chủ cũng có liên quan…”

Lúc này đến phiên hai kẻ kia xấu hổ.

Thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Thanh Li bừng tỉnh, trong lòng không khỏi cảm thán: Thế giới này, rõ loạn!

Tay Hô Nhĩ Xích vẫn ôm chặt eo Mạnh Thanh Li.

Vì chuyện Mạnh Thanh Li đào hôn, vốn là nhất cá đầu lưỡng cá đại, chuyện cứu Tống Việt vẫn chưa xong. Giờ vết thương Hô Nhĩ Xích chưa lành không nói, trong lòng y còn nỗi nhớ tiểu Ma Lặc nơi vương đô.

Hai năm không gặp Ma Lặc, giờ y chỉ muốn về xem tiểu tử kia đã, ai ngờ lại bị hai người này quấn lấy. Đến lúc đó, không cứu được nội nhân của bọn họ, hoặc giữa đường gặp họa, còn mệnh quay về hay không cũng là một vấn đề, hài tử trong tâm niệm y phải làm sao.

“Chuyện này không thể từ từ? Hai vị thật có phần gây khó.” Sắc mặt Mạnh Thanh Li không vui.

Hàn Tử Tự đáp: “Nếu chờ thể trạng Hung Nô vương phục hồi hoàn toàn, có thể đưa Mạnh công tử đi được không thật khó đoán, cho nên không thể làm gì khác hơn lợi dụng…”

Văn Sát không đợi Hàn Tử Tự nói xong, cười lạnh: “Nực cười, gì mà gây khó? Cái gì là thực gây khó e ngươi còn chưa từng thưởng thức? Đừng nói nam nhân của ngươi hiện tại không còn chút sức, muốn giết hắn chả cần khách khí! Hơn nữa nghe nói, tiểu hài nhi tại Hung Nô vương đô, tên gì ấy nhỉ? Ma Lặc?”

Mạnh Thanh Li nghe thấy tên Ma Lặc, sát ý bỗng nổi lên.

“Ngươi dám động vào con ta xem!” Mạnh Thanh Li cả giận.

Giờ Hô Nhĩ Xích dù nằm trong tình thế bất lợi, nhưng ngang ngược không thiếu: “Không sao đâu, bọn chúng kích ngươi thôi. Hung Nô hơn vạn thiết kỵ, còn sợ không lại Vô Xá cốc?”

Vô Thiệp cốc kia chưa phải là trung tâm Nhất Ngôn đường. Ánh mắt Văn Sát ánh lên, đột nhiên gây rối, dùng khinh công cực nhanh lướt qua Mạnh Thanh Li, điểm trúng đại huyệt toàn thân Hô Nhĩ Xích.

Ưng trảo sắc bén áp vào cổ Hô Nhĩ Xích, hăm dọa:

“Bớt sàm ngôn đi, hôm nay ngươi nguyện ý cũng tốt, không cũng tốt, đằng nào cũng phải theo!”

Trong lòng Mạnh Thanh Li thầm tính toàn: “Với khả năng của các người thì thôi rồi, nhưng dù sao cũng phải để ta mặc quần áo chứ.”

Hàn Tử Tự cười: “Xin lỗi, Mạnh công tử là người của Vạn Độc môn, ai có thể bảo chứng trong y phục ngươi không có một hai loại thuốc bột? Mạnh công tử cứ thế này là ổn rồi.”

Mạnh Thanh Li mắt bốc hỏa.

Hàn Tử Tự này lòng dạ quả nham hiểm, ngay cả tiểu mưu lược cuối cùng của y cũng không bị mắc. Mạnh Thanh Li thở dài.

Bước mấy bước lại kéo đầu Hô Nhĩ Xích xuống, hôn một cái thật sâu lên môi Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích ngây ngươi một lúc, tiếp đó thức thời nhằm mắt, hưởng thụ nụ hôn của vợ (ta biết phải dùng từ khác, nhưng ta thích từ “vợ” >x< không lằng nhằng).

Nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao nhau, vẻ mặt cả hai xuất thần, cảm giác thực duy mỹ.

Nụ hôn kết thúc, Mạnh Thanh Li thì thầm trên môi Hô Nhĩ Xích: “Trở về trước bảo hộ Ma Lặc, đừng lo cho ta.”

Xoay người nói với Hàn Tử Tự: “Đi thôi.”

Hàn Tử Tự tiến tới chắp tay: “Đắc tội rồi.”

Dứt lời dùng tấm chăn ôm lấy Mạnh Thanh Li, lưỡng đạo một trắng một đen dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Lát sau, trong không khí văng vẳng âm thanh.

“Hung Nô vương, huyệt đạo của ngươi nửa canh giờ sau sẽ tự động giải.”

Hô Nhĩ Xích cau mày.

Thiên lý truyền âm.

Tu vi nội công của Hàn Tử Tự đã đạt tới cảnh giới này, sự tình có chút phiền phức đây.

Hô Nhĩ Xích hồi tâm, phun thứ gì đó từ miệng ra.

Là một viên đồng tinh xảo, chỉ nhỏ bằng nửa ngón út, là lúc Mạnh Thanh Li hôn môi đã chuyển cho hắn.

Mối thù hôm nay, không báo không phải ta.

Hô Nhĩ Xích nhắm mắt lại, lẳng lặng điều tức.

.

Mạnh Thanh Li bị chuyển đủ loại phương tiện, mắt bị bịt, trong trí nhớ như có ngồi xe ngựa, như có ngồi thuyền. Không rõ thế nào, cảm giác hai người cố ý vòng vèo, đề phòng y ghi nhớ phương hướng.

Mạnh Thanh Li trải qua chuyện hôm qua, thể lực vốn không trụ nổi, trên đường xóc nảy cũng không chống đỡ được, nặng nề thiếp đi.

Đợi khi tỉnh lại, người đã ở trong một tòa cung điện xa hoa.

Gọi là cung điện thực không quá, riêng những tấm mành lụa tinh xảo lộng lấy, rương cột chạm trổ tinh vi, không kém Hung Nô vương đình hay Thiên triều hoàng cung bao nhiêu, quả thực chính là vương cung dân gian.

 (cont)

+++

Dài khiếp, gấp đôi KĐLB ạ =”= Edit mãi ko hết, đành tách ra vậy. Mai xử tiếp.

10 bình luận về “Quân kỹ – Phong la yên tử 48 (1)

  1. khiếp! 2 anh này chắc chắn là thỉnh thần y chữa bệnh cho em Ly….nhưng có cấn suốt đêm xem cảnh ih ròi nhảy vào cướp người thế ko trời =.= hix….sao mà bá đạo kiểu Mỹ thế? em Thanh Li nói đúng a, cái này đâu phải cầu người, dù là đạo tặc có cầu người cũng phải ngọt ngào…còn cái này ….~.~ cầu người kiểu Tử – Sát ….(toàn chết =.=)

  2. ”Mối thú hôm nay, không báo không phải ta…” —> mối thù
    thanx, mấy hôm mới vào nhà bạn được :”>
    btw, mình thích sound mới của bạn lắm 😡

  3. “Phi mi nhập tấn” nghĩa là cái loại lông mày vừa dài vừa xếch lên như kiểu của mấy anh trong kiếm hiệp ý nàng,dài đến mức nhìn như kiểu nối luôn vào chân tóc hai bên thái dương ấy……(=.=”””””” không hiểu sao ta lại nghĩ đến cảnh lông mi dính liền một vòng quanh đầu như cái băng đô =.=”””””)

  4. ôi đợi lâu thế giờ được đọc thật là thỏa chí chờ mong,
    cám ơn bạn thạt nhiều nha
    chúc bạn một ngày tốt lành. XXXXXXXXXXXX

Bình luận về bài viết này