Khách điếm lão bản 43 (2)

Hì, ta ko biết mình có… dã man quá không… Cơ mà đọc đoạn này, thấy em Ly rất dễ thương. Nó làm ta liên tưởng đến em Mướp nhà ta, ta bắt nạt nó nên nó cắn ta, ko nhả miệng ra cơ, càng giảy càng cắn chặt…

Haiz, có cái đoạn ta đánh một dấu * – ta ko biết có diễn đạt được trọn ý tác giả ko nữa. Các nàng xem lại hộ ta với nhá.

Chương 43 (tiếp)

Đôi mắt Văn Sát nhìn lại y, có phần xem thường, càng lúc càng ngang ngược. Nhìn thấy nhãn thần như vậy của Văn Sát, Mạc Ly đã biết chuyện không còn cách nào cứu vãn. Mạc Ly đang giãy dụa, thình lình bất động lại, thân thể cũng mềm đi, làm Văn Sát còn tưởng y đã bỏ ý định kháng cự, lực tay mới giảm nhẹ.

Ai ngờ ngay lúc đó, Mạc Ly giống như phát điên, đẩy mạnh Văn Sát, bản thân cũng không biết vì dùng sức quá lực, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Văn Sát nhanh tay, bắt được Mạc Ly quay lại, chẳng nói chẳng rằng vung ngay một cái tát. Văn Sát sao có thể khoan dung được cho một Mạc Ly láo xược như vậy. Tay phải ngăn lấy y, thật dễ dàng.

Mạc Ly không đếm xỉa đến cơn tê dại từ tay mình, tức khắc khua loạn lên chống trả.

Một tay không được thì hai tay.

Văn Sát chẳng hiểu tại sao Mạc Ly lạ phát điên lên vậy, cũng mất kiên nhẫn, đơn giản bắt chéo lấy hai tay Mạc Ly ra sau lưng, ép Mạc Ly xuống dưới đệm.

Mạc Ly tuy tay không thể động đậy, nhưng hai chân vẫn tự do tung cước. Văn Sát giận dữ, liền dùng hai đầu gối áp chế y.

Mạc Ly lúc này giống hệt con cá mới từ trong nước vọt lên, đã bị đặt trên cái thớt. Văn Sát nhặt lấy ngọc cầu mà Mạc Ly làm rơi. Những phản kháng ít ỏi của Mạc Ly, đáng tiếc gần như tiêu thất hết, huyệt khẩu lại mạnh mẽ bị ép vào.

Mạc Ly chôn chặt khuôn mặt trong chăn, cắn răng nín thở, thân thể cứng ngắc như tảng đá, khiến ngọc cầu kia vô pháp xâm nhập dù chỉ một nửa. Trong cơn nộ khí, Văn Sát điểm ma huyệt vào hạ thân của Mạc Ly. Từng chấn động mạnh mẽ từ bên trong theo huyệt đạo, thân thể Mạc Ly cũng không cứng được nữa, ngọc cầu được tẩm dược du từng chút từng chút đi vào.

Văn Sát thấy toàn bộ ngọc cầu đã được nuốt, liền ôm Mạc Ly lên, để y ngồi trên đùi mình như cũ. Mạc Ly vẫn tiếp tục chống cự trong im lặng. Tay y không ngừng đẩy khuôn ngực rắn như thiết bàn của Văn Sát, toàn bộ cơ thể đều run rẩy dữ dội.

Văn Sát không hề nhẫn nại, một tay tóm lấy bàn tay đang càn quấy vung vẩy của Mạc Ly, tay kia xoa thắt lưng y. Hai tay Mạc Ly bị khống chế, thế nhưng không hề cam tâm bị người ta xem như món đồ chơi, lập tức tức giận công tâm, hung hăng mở lớn miệng, nhằm cắn mạnh vào động mạch cổ của Văn Sát.

Nhưng Văn Sát đã thấy rõ cử động của Mạc Ly, nhanh chóng tránh chỗ hiểm. Hàm răng của Mạc Ly ngoạm vào bả vai hắn.

Mạc Ly cắn rất mạnh. Y siết chặt khớp hàm. Hàm răng găm thật sâu vào tận thịt.

Đôi mắt vốn trong trẻo ôn nhuận, đã bị thần sắc phẫn hận chiếm giữ.

Rất nhanh, khoang miệng y tràn vị ngọt của sắt. Máu theo khóe môi Mạc Ly chảy ra, rồi dọc theo những đường cong cơ bắp của Văn Sát, liên tục chảy xuống. Đây là lần đầu tiên Văn Sát cảm nhận được hận ý của Mạc Ly.

Đúng vậy.

Những góc cạnh của con người, xác thực sẽ bị thời gian mài mòn, cũng là khúc triết trong cuộc sống bị san phẳng, như chiều chuộng, như ngạo khí, như thanh cao *.

Nhưng, dù sao vẫn có ngoại lệ.

Có những góc cạnh, giống như sinh mệnh của người đó.

Những góc cạnh này, dù đối mặt với cái chết cũng vô pháp bị mảy may lay động.

Tỷ như, tôn nghiêm.

Mạc Ly giờ khắc này, đã bị Văn Sát bức tới vách đá chênh vênh, sắp hụt chân đến nơi.

Đây là một trận đấu không tiếng động, cường giả và yếu nhân đối kháng với nhau. Không có khói súng, nhưng tràn ngập mùi tanh nồng của máu. Có lẽ lúc này, Mạc Ly như thải điệp sa lầm vào mạng nhện, cho dù đôi cánh mỹ lệ có bị phá cũng không màng. Chỉ cần có thể thoát, có thể thoát…

Trên đời này, người thấy máu của Văn Sát không nhiều lắm. Hơn nữa trước kia, gần như chỉ là dịp đến báo cáo với Diêm vương.

Văn Sát không hề là một chủ thượng chính nghĩa hay lương thiện chi. Mạc Ly, sau khi khiến hắn đổ máu, hẳn phải có bản lĩnh gánh chịu hậu quả vì làm Văn Sát tức giận. Mà nói đến cơn thịnh nộ này, Văn Sát so với Mạc Ly chẳng nhỏ bé hơn bao nhiêu.

Hắn có thói cao cao tại thượng, quen được mọi người ngon ngọt. Thế nhưng trước mắt chỉ là một nam nhân gầy yếu, lại dám nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu chiến mình.

Hắn giơ tay lên, muốn một chưởng hướng về hàm răng cắn chặt của Mạc Ly. Chỉ có điều lúc sắp hạ thủ lại dừng lại.

Bởi vì… hắn trông thấy lệ… trên khuôn mặt Mạc Ly…

Những giọt nước trong suốt, liên tục tuôn rơi, theo khóe mắt đong đầy chảy xuống. Rất nhiều lệ, giống như thác đổ. Không ngừng, không ngừng tràn xuống.

Có những giọt trào cả xuống hàm, có những giọt lại hòa lẫn với tiên huyết trong miệng Mạc Ly. Nhưng giọt muối ấm áp này, tí tách rơi xuống vai Văn Sát, rõ ràng, giống như lời tố cáo.

Bàn tay kia sao có thể hạ xuống? Nó áp vào gáy Mạc Ly, xoa nhẹ. Cảm nhận được sự run rẩy và hoảng loạn của Mạc Ly, Văn Sát hiếm khi lắm cũng phải thở dài. Thích cắn thì cắn đi.

Văn Sát thì thầm vào tai Mạc Ly: “Rặn ra, từng viên từng viên một.”

Còn chưa nói hết câu, đau đớn trên vai càng lúc càng tăng. Mạc Ly cắn mỗi lúc một mạnh. Bất quá chỉ là tiểu thương, Văn Sát còn không thèm để mắt đến.

“Nếu làm theo, ta sẽ cho ngươi gặp hai người kia.”

Lại cảm giác người trong lòng sửng sốt, lực hàm thoáng chốc giảm đi không ít. Văn Sát xoa lưng Mạc Ly, “Ta nói là làm.”

Mạc Ly run rẩy buông bả vai Văn Sát ra. Khoảng thịt đó tạo thành một mớ mờ nhạt. Mặc cho nước mắt tuôn như vỡ đê, Mạc Ly thình lình phát ra một tiếng kêu thảm như người sắp chết.

Tiếng kêu tuyệt vọng này, cho dù là ma đầu sát nhân như Văn Sát, cũng phải giật mình.

Chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly ngửa ra sau, nước mắt và máu hòa làm một, vấy bẩn cả bở ngực phía trước. Y cứ khàn giọng mà kêu như vậy, từng tiếng kêu là từng nỗi đau, không hề che giấu, phảng phất ăn thấu nhân tâm.

Mãi đến khi không phát ra được thanh âm nữa, Mạc Ly chỉ có thể câm lặng khóc thảm. Tiếng nức nở kịch liệt khiến lồng ngực đơn bạc phập phồng, thân thể tựa đã mất hết khí lực, mềm nhũn dựa vào Văn Sát.

Dài như một thế kỷ trôi qua, hậu huyệt của Mạc Ly hơi hơi đóng mở, tựa hồ muốn đẩy những dị vật kia ra.

Văn Sát vẫn xoa thắt lưng y, chưa hề ngơi tay. Mười ngón tay của Mạc Ly cào mạnh vào lưng Văn Sát, lưu lại những vệt dài. Hành động lần này, tuyệt đối là vô ý. Cố gắng điều chỉnh hô hấp vô số lần, hai mắt Mạc Ly nhắm nghiền.

Ngọc cầu thứ nhất được bài ra ngoài, Văn Sát rõ ràng thở phào. Ngọc cầu lăn ra giường, phát ra một tiếng vang nhỏ. Thật là một quá trình dài. Lần lượt năm khối cầu bằng ngọc, chỉ là năm khối, nhưng giống như thanh đao dùng để lăng trì, từng nhát từng nhát, không lưu tình chém vào người Mạc Ly.

Có thể so sánh được với bất kì cực hình nào. Sẽ khiến y chỉ còn trơ lại bộ xương khô, không còn tí thịt.

Đợi khi khối cầu ngọc cuối cùng rơi ra, Mạc Ly suy yếu dựa trên vai Văn Sát.

Văn Sát đỡ y nằm xuống giường. Cũng không nghĩ đến việc xử lý vết thương trên vai, tâm tình Văn Sát rất phức tạp, nhìn Mạc Ly vẫn yên lặng rơi lệ.

 

(c0nt)

5 bình luận về “Khách điếm lão bản 43 (2)

  1. ayda! xem ra ta đúng thật là bệnh ròi nàng ơi =.=

    rõ ràng là ta đồng cảm với chuyện em Ly bị bức hiếp. rõ ràng là ta hận A Sát ép em nhỏ quá đáng nhưng…eck, ta càng coi càng yêu A Sát ka =.=….ko lẽ ta khoái bạo lực???

    ta chẳng biết thế nào nữa nhưng ta coi QT đến đoạn A Sát ka 1 lòng yệu thương chiều chuộng Ly, làm mọi thứ cho Ly, đem Ly đến cảnh hồ riêng cùng nhau thưởng nguyệt…ai ngờ lúc ấy Ly lại đang muốn bỏ đi…tự nhiên ta thấy hận Ly quá =.=!ta thật ko hiểu tại sao con người lại cố chấp đến thế a? có phải là Ly cũng yêu A Sát ka sao? chẳng phải những ngày qua A Sát ka rất nhu tình với Ly sao? chẳng lẽ ko thể vì người mình yêu mà lùi 1 bước??? ta tin là chỉ cần Ly ko rời bỏ A Sát, thủ thỉ bên tai…(cộng lúc trên giường) thì thể nào A Sát ka cũng làm theo những gì Ly muốn…tội tình gì mà phải giả vờ nghe lời A Sát ka, lừa tình y rồi bỏ trốn??? biết rõ A Sát ka nóng giận, lại độc đoán sao còn chọc vào cái ổ kiến lửa ấy???

    tâm ta thật biến đổi nhưng ta thật cảm thấy tội cho A Sát ka lắm =.= Ta ko thích cách của Ly khi hành xử như thế hu..h.u….ta thích Ly như lúc này, hung dữ nhưng đáng yêu trong vòng tay A Sát. Rõ ràng Ly có thể giận dỗi, đánh cắn A Sát, A Sát ka vẫn chấp nhận hết miễn sao Ly ở bên cạnh mình…ta thấy tâm của A Sát ka dành cho Ly là quá nặng…e rằng khó mà ko tổn thương nhau!

    Suốt thời gian dài ở với nhau, với 1 con người nóng tánh như lửa, cao ngạo lại biết người ở bên cạnh mà mình hết mực thương yêu chỉ là “hữu tình vô ý”, chỉ là “trăng trong nước”, chỉ là giả vờ để tìm cách bỏ trốn rời xa thì làm sao mà ko hóa thành hận được? từ chữ yêu bước qua chữ hận có cách nhau bao xa???….ta……(ayda….thở dài!)

    • Ừa, cái đoạn anh Sát “hoàn lương” ấy, yêu em thật lòng ấy (dù anh í ko nhận ra), ta cũng thấy em Ly thật là đáng… giận =”= Lúc í rất thương anh Sát, về sau còn thương cả anh Tự nữa~

      Ai~ Yêu với chẳng đương…

      Cơ mà vẫn muốn coi, hị hị~

  2. Oa có chương mới! Cảm ơn Blue nhiều nha, mà đọc giờ viết bài mới phát hiện Blue thức khuya dữ quá. Gì chứ cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe, cân bằng giữa việc edit và sinh hoạt hằng ngày đó 😉

    Cứ dòm thấy bạn Ly chúng ta bất lực trước sự bá đạo khôn cùng của Sát ca là lại thương bạn ấy kinh khủng *sụt sịt*. Nhưng mà dù gì cũng phải thấy rằng Sát ca có những điểm cũng thật dễ thương. Trước giờ toàn là mọi người nhường ảnh chứ nào có chuyện ảnh nhường nhịn người ta. Một con người luôn tại thượng như thế giờ chẳng những không được ngon ngọt chiều chuộng mà lại còn bị Mạc Ly cắn đau đớn như thế, cứ tưởng ảnh sẽ vô tình mà xuống tay rồi chứ, vậy mà khi thấy nước mắt của bạn Ly lại thà “thích cắn thì cắn đi” :))

    Dù anh ấy không phải anh hùng nhưng cứ tạm áp dụng câu “anh hùng khó qua ải mĩ nhân”. Biết thương hoa tiếc ngọc rồi. Biết yêu rồi *cười lớn*

    • Hehe, thank Ngân~ Blue chỉ thỉnh thoảng mới thức khuya… vào ngày thường XD

      Đoạn này mình thích cả 2 nguời luôn, siêu siêu cute >v< Mình thì mình khoái cái cảnh khóc nức nở, khóc tấm tức của bạn Ly lắm, thấy nó đáng yêu ko chịu nổi~

      Mình người ngoài, chỉ dòm dòm thôi đã thấy lòng quặn quặn rồi, chả biết anh Sát anh thấy thía nào. Biết thương là tốt, biết yêu là tốt, keke~

      Cơ mà sau này vẫn hành em í là sao nhở???

      Thôi, sau ta bàn tiếp ^^

  3. oi đọc tới đây thấy I miss a vong quá đi..a vong thiệt dể thương và bá đạo…nếu không phải vân sát mất trí nhớ về a vong thì chắc Ly Ly sẻ rất thương van sat vì Ly thích mềm không thích cứng và cố chấp quật cường….ơi chuổi ngày sống thiệt thấy Ly rất hạnh phúc…

    không biết vân sát có nhớ lại thời gian là a vong? nhớ lại a sát có đau lòng hối hận đã tổn thương ái nhân của mình? dù sao a vong có bá đạo xoxo ly ly nhưng theo kiểu nhỏng nhẻo vời vỉnh của hài tử so cute và ôn nhu…

    còn làm kiểu này nghe lời stupid thái giám no wonder ly ly nổi điên vì ly ly vẩn là nam nhân và người thời tự do dân chủ thế kỷ 21 có sự tự tôn riêng…bị một nam nhân khác chà đập uy hiếp coi như đồ chơi…và người từng là người rất thương ly ly và ly ly củng thương lại…cái đó càng làm ly ly khổ hơn…

    cái khổ như bị phản bội và hận người nhất là hận bản thân mình của ly ly…hận người thì còn dể tha thứ chớ hận mình thì tha thứ càng khó khăn hơn…cho nên mi thấy ly ly cố chấp như vậy không phải là vì quá hận hai anh công hay là không yêu họ mà là vì ly ly rất bản thân…thấy mình bất lực và liên lụy bạn bè…và hận hơn vì ly nghỉ tàng là lổi của ly đã cứu họ….aiiii

Bình luận về bài viết này